Hãy Nói Em Đồng Ý
Đập vào mắt Bạch Liễu Khanh là cảnh tượng một đôi nam nữ đang ân ái. Người đàn ông vẫn còn nguyên bộ âu phục đen trên người, chỉ có cúc áo sơ mi bên trong đã bị mở xuống. Nữ nhân bên dưới không ngừng phát ra những âm thanh ám muội, cô ta không một mảnh vải che thân, nhìn thoáng qua cũng đủ hấp dẫn trước đường cong quyến rũ.
Dường như họ không biết có người vừa vào. Người đàn ông vẫn điên cuồng “hành sự”, tiếng thở gấp và tiếng da thịt đập vào nhau khiến Bạch Liễu Khanh như muốn tỉnh cả rượu.
Nhưng có lẽ ông trời không ủng hộ cô. Sự xuất hiện của vị khách không mời mà đến đã khiến cho người đàn ông nọ mất hứng. Anh ta dừng lại mọi hoạt động. Người phụ nữ dưới thân vô cùng khó chịu, không ngừng động đậy, muốn được tiếp tục cuộc vui.
Anh ta đứng dậy, chỉnh lại quần áo của mình, trừng mắt nhìn người phụ nữ đang ra sức khiêu gợi bên dưới. Cô ta như hiểu ra vấn đề, lập tức rời đi, nếu dám chống đối thì kết cục sẽ không tốt đẹp gì.
Qua ánh đèn yếu ớt, khuôn mặt người đàn ông kia dần lộ rõ. Một người có nét nửa Á nửa Âu pha trộn, thân hình cao lớn đầy đặn, nếu không thể nói là cực phẩm nam nhân.
Liễu Khanh trong thời khắc ấy do có men rượu mà bị vẻ điển trai của anh ta trong chốc lát quyến rũ.
“Anh là ai?”
Mắt cô bên nhằm bên mở, không hề có một chút tỉnh táo nào mà chỉ thẳng vào người ta, buông một câu như thể đây là phòng của mình.
“Là cô tự ý vào đây.”
“Mãnh liệt đấy, mạnh mẽ đấy. Lũ đàn ông các anh chỉ giỏi có vậy thôi sao?”
Có lẽ những lời hòa cùng men rượu này của cô đã xúc phạm đến lòng tự trọng của hắn.
Người đàn ông nhìn thấy cô cũng có chút nhan sắc, thậm chí còn có chút mê mẩn trước của lạ. Hắn cúi xuống hôn cô, Liễu Khanh trong cơn say vô cùng hưng phấn đã đáp lại nụ hôn, thậm chí bàn tay còn nghịch ngợm khắp cơ thể hăn.
Chuyện gì tới cũng tới, hai người lao vào nhau như những con thú săn mồi đói khát. Trải qua một đêm nồng nhiệt.
Hắn – Vương Hiền, một tên xã hội đen khét tiếng. Độc ác và tàn nhẫn chính là để miêu tả hắn.
Sau đêm định mệnh ấy, Liễu Khanh và Vương Hiên thường xuyên qua lại với nhau, chủ yếu là mối quan hệ “trên giường”.
Nhưng hắn là người có tâm lí bất ổn, có tính chiếm hữu vô cùng cao. Chỉ cần một chi tiết nhỏ không vừa ý, liền sẽ đem cô ra hành hạ đến chết đi sống lại. Cả tâm hồn và thể xác đều bị dày vò một thời gian khiến cho Liễu Khanh cũng mắc nhiều căn bệnh tâm lí.
Khó khăn lắm cô mới có thể trốn thoát khỏi Vương Hiên để mà về nước với cái thai trong bụng.
Lúc này, tại căn nhà gỗ trong thị trấn nhỏ, Liễu Khanh đứng tựa mình vào cửa sổ, tay đặt lên bụng mình. Đứa bé này thật tội nghiệp, khi xuất hiện trên cõi đời này đã là một sự cố ngoài ý muốn.
Cô không chắc mình sẽ là một người mẹ tốt, nhưng ngày qua ngày đều không ngừng đau khổ và hối hận.
Hôm nay Đình Nhậm về muộn, nghe nói là có một buổi tiệc với đối tác. Vân Kiều muốn đợi anh về. Đã trễ như vậy rồi, dù được cả nhà khuyên ngăn nhưng cô vẫn quyết tâm đợi.
Chiếc xe của Đình Nhậm cuối cùng cũng xuất hiện, nhưng người ngồi ở ghế lái không phải là anh mà là Liêu Kiệt.
“Thư ký Liêu?”
Anh ta bước xuống xe, đỡ Đình Nhậm đang ngồi ở ghế sau ra, những người giúp việc khác xúm lại giúp đỡ.
“Sao lại uống say như thế này? Anh không cản Đình Nhậm à?”
Vân Kiều tỏ vẻ trách móc. Đã bao giờ anh uống say đến mức như vậy khi gặp đối tác đậu chứ.
Đỡ Đình Nhậm lên phòng rồi, Liêu Kiệt cũng xin phép ra về.
Vân Kiều cho người bê lên một thau nước ấm, muốn lau người cho anh.
Nhưng có vẻ Vân Kiều vẫn chưa bao giờ làm việc này. Cô e dè cở nút áo sơ mi của anh, chậm rãi từng nút một, không dám thở mạnh.
“A!”
Bàn tay cô bị Đình Nhậm nắm chặt, ghì sát vào lồng ngực, kéo một cái khiến Vân Kiều mất đà mà lao thẳng vào người anh.
“Em đang giở trò lưu manh với anh đấy à?”
Tim cô đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trong khi đó Đình Nhậm có vẻ rất tỉnh táo, khác hẳn với bộ dạng say xỉn lúc nãy.
“Anh không say?”
Đình Nhậm gác tay trên trán, tay còn lại vẫn ôm chặt cô gái đang nằm trên người mình.
“Nói sao nhỉ, anh có lí do phải làm như vậy. Chỉ là để những kẻ đang để mắt tới anh phải lơ là cảnh giác.”
“Nhưng anh dám lừa cả em, xấu tính!”
Cô đấm vào ngực anh một cái, muốn đứng dậy nhưng Đình Nhậm càng ôm chặt hơn.
Anh bỗng lật người cô lại, lúc này ai trên ai dưới đều đã rõ. Vân Kiều trợn tròn mắt. Sao mà anh có thể thao tác mọi thứ nhanh như vậy, cô không đỡ kịp.
“Đình Nhậm, bỏ em ra… Em phải đi ngủ!”
“Em ngủ ở đây cũng được mà.”
Chưa thấy ai lưu manh như anh. Cả một thân người đang đè lên mình, Vân Kiều như một chú thỏ trắng đang bị sói vồ lấy. Đột nhiên cô nhìn anh chằm chằm, dường như có cái gì đó cấn cấn bên dưới…