Hoa Hải Đường Lấn Át Hoa Lê

Rate this post

Ta nắm lấy tay di mẫu, dịu dàng nói: “Là con không tốt, lần sau con sẽ cẩn thận, đảm bảo không để xảy ra chuyện như vậy nữa, người đừng khóc nữa, con đau lòng lắm.”

Di mẫu lau nước mắt: “May mà có Ký Bạch cứu con. Nói thật, hắn đúng là một đứa trẻ tốt. Hắn nói sẽ cho ta một lời giải thích, rồi lập tức đi xử lý chuyện này.”

Nói xong, bà vỗ nhẹ tay ta: “Đường Đường, nếu con thật sự gả cho Ký Bạch, ta có thể yên tâm một điều, mẹ con dưới suối vàng cũng có thể an lòng.”

Ta: “?”

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Sao chỉ sau một đêm, Trầm Ký Bạch trong lòng di mẫu lại trở thành người con rể lý tưởng?

Ngay sau đó, di mẫu vui mừng nói: “Vì Ký Bạch đã cứu con, hắn biết chuyện này có thể ảnh hưởng đến danh tiết của con, nên tối qua hắn đã chạy đến gặp phu nhân, nói muốn lấy con làm chính thê, phu nhân đã đồng ý rồi.”

Ta: “…”

Chỉ sau một đêm, tại sao mọi thứ lại thay đổi hoàn toàn như vậy?

Rốt cuộc ta đã bỏ lỡ điều gì?

Tối đó, Trầm Ký Bạch lặng lẽ vào phòng ta, sờ lên trán ta rồi thở phào nhẹ nhõm: “Hết sốt rồi.”

Ta chọc hắn một cái: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Trầm Ký Bạch bắt đầu kiên nhẫn giải thích cho ta.

Hôm đó, khi ta và Trầm Ký Bạch gặp nhau trong vườn, có một cô nương nhìn thấy. Nàng đã thầm yêu Trầm Ký Bạch từ lâu.

Không kiềm chế được tức giận nên trút giận lên ta.

Trầm Ký Bạch bóp nhẹ tay ta: “Cô nương đó muội cũng đã gặp rồi, chính là người đã nói chuyện với ta ở hòn non bộ lần trước. Chuyện của cô ta, ta đã giải quyết xong, phụ thân cô ta sẽ nghiêm khắc quản giáo, không để cô ta ra ngoài nói bậy.”

Ta im lặng một lúc lâu, rồi nói: “Biết trước ở bên huynh lại rắc rối thế này, ngay từ đầu ta đã tránh xa huynh rồi.”

Trầm Ký Bạch nằm bên cạnh ta, khẽ nhếch môi: “Muộn rồi, A Đường, muội đã mời gọi ta thì đừng mong trốn thoát nữa.

“Nhưng điều này cũng cho ta cơ hội, vốn dĩ ta đã nghĩ ra cách khác để mẫu thân chấp nhận muội từ từ.

“Bây giờ ta có lý do chính đáng để mẫu thân chấp nhận muội nhanh hơn, chỉ là khiến muội phải chịu khổ một chút.”

Ta chớp mắt hỏi hắn: “Huynh làm sao để phu nhân đồng ý hôn sự này?”

Trầm Ký Bạch cười nhẹ: “Thực ra ta cũng không nói nhiều, giữa việc để ta sống cô độc cả đời và để ta cưới muội, mẫu thân ta dứt khoát chọn vế sau.”

Nói xong, hắn ôm chặt ta, thở dài một tiếng:

“Thật tốt, chẳng mấy chốc nữa, mỗi ngày chúng ta sẽ không cần phải lén lút như kẻ trộm.”

Ta liếc mắt nhìn hắn: “Người ta đều nói Trầm công tử có phong thái quân tử cao thượng như ngọc, không ngờ huynh lại là như thế này.”

Trầm Ký Bạch cầm tay ta, khẽ hôn một cái, ôn tồn nói:

“A Đường, danh tiếng là để cho thiên hạ nhìn thấy, nhưng trước mặt muội, ta không cần phải giả vờ.”

Ta cười, đưa tay ôm lấy hắn.

Trầm Ký Bạch từ từ tiến lại gần, hơi thở nóng rực của hắn hòa quyện với ta.

Giống như ta chưa bao giờ che giấu bản thân trước mặt Trầm Ký Bạch.

Hắn cũng không cần phải giả vờ trước mặt ta.

Vì chúng ta đều hiểu rõ con người thật của nhau.

Trầm phu nhân và di mẫu nhanh chóng định ngày thành hôn, trong phủ bắt đầu chuẩn bị rộn ràng.

Trầm phu nhân sợ Trầm Ký Bạch đổi ý, nên ngày cưới được định rất gần.

Trầm Ký Bạch sợ ta chạy mất, nên hắn giả vờ đồng ý.

Ta chỉ nghĩ: Giả vờ đi, ai có thể giả vờ hơn ngươi.

Tóm lại, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ theo kế hoạch của Trầm Ký Bạch.

Trầm phu nhân thường tìm ta uống trà, nhiều lần trấn an ta “đừng lo lắng”, sau khi thành hôn có bà chống lưng, sẽ không để Trầm Ký Bạch làm điều gì hoang đường.

Bà còn sợ ta cảm thấy ấm ức khi lấy Trầm Ký Bạch, nên tặng ngay một đôi vòng ngọc phỉ thúy gia truyền vô giá.

Trong lòng ta đầy áy náy, người mẫu thân đáng thương này không biết rằng tất cả đều là do đứa con trai ngoan của bà bày ra.

Trầm phu nhân sợ ta không nhận, còn nói nhiều lời tâm tình, cuối cùng tự tay đeo vòng cho ta mới yên tâm.

Ngày ta mặc hỷ phục và cùng Trầm Ký Bạch bái đường, mẹ con nhà họ Trầm cùng thở phào nhẹ nhõm.

Đêm đó, Trầm Ký Bạch hơi say, hắn nhấc khăn voan của ta lên.

Ta ngẩng đầu.

Trầm Ký Bạch uống nhiều, nhìn ta cười, trông có vẻ ngốc nghếch.

Những tỳ nữ và nhũ mẫu bên cạnh rất tinh ý, nhẹ nhàng, lặng lẽ rời đi.

“A Đường.”

“Hửm?”

“A Đường.”

“Sao thế?” Ta có chút không kiên nhẫn.

Trầm Ký Bạch cẩn thận tiến tới ôm lấy ta.

“Một đêm xuân đáng giá ngàn vàng.”

“Nương tử, chúng ta nghỉ ngơi sớm đi.”

Gương mặt hắn mang theo nụ cười say đắm, trong mắt như chứa đầy vạn phần tình cảm dịu dàng.

Mặt ta nóng bừng, khẽ đáp lại một tiếng.

“Vâng.”

***Ngoại truyện (Góc nhìn của nam chính)

Thực ra, Trầm phủ không phải là nơi ta và Mạnh Đường gặp nhau lần đầu tiên.

Ta đã gặp nàng trước đó một lần.

Khi đó, ta nhận lệnh của Hoàng thượng, cải trang đi điều tra vụ án.

Vừa giải quyết xong công việc và đang trên đường trở về, ta gặp một cô nương kỳ lạ trên đường.

Ta có mắt nhìn rất tốt, nhìn một cái là nhận ra nàng có dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn.

Dù trời nóng bức, nàng lại mặc nhiều lớp y phục rách rưới, nóng đến đổ mồ hôi nhưng không dám cởi bớt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn bị bôi đen đến nỗi còn đáng sợ hơn cả những ông lão làm nông hàng ngày, trông như một người dân tị nạn.

Ta thấy thú vị, liền đi theo nàng một đoạn đường.

Đáng tiếc, không chỉ có mình ta nhận ra vẻ ngoài vụng về của nàng.

Chưa đi được bao xa, đã có hai người đàn ông theo sau nàng.

Nàng cũng rất gan dạ, rút d.a.o nhắm đúng lúc ra tay, nhanh, gọn, chuẩn.

Máu b.ắ.n tung tóe lên người nàng, một người ngã xuống, người kia hoảng sợ chạy trốn.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Toàn bộ quá trình đều không đến lượt ta ra tay.

Ta thấy nàng cầm d.a.o lau qua loa lên người, cắn vài miếng bánh, rồi tiếp tục lên đường.

Từ đầu đến cuối, nàng bình tĩnh đến đáng sợ.

Trong lòng ta càng thêm tò mò.

Không do dự lâu, ta tiếp tục đi theo nàng.

Buổi tối, ta thấy nàng rẽ vào một ngôi chùa đổ nát, ta cũng ngồi cách đó không xa.

Bên trong đã đốt lửa trại, người từ khắp nơi tụ tập lại trò chuyện.

“Ta nghe nói cuối phố Tây ở Giang Nam có nhà họ Mạnh, nửa đêm lỡ tay làm đổ đèn cầy, chủ nhà và tiểu thiếp ngủ say không thoát ra được, đều ch/3t trong lửa…”

Ta luôn dõi theo Mạnh Đường, nàng trốn trong góc, bờ vai bắt đầu run rẩy dữ dội.

Lúc đó ta chưa biết thân phận của nàng, còn tò mò sao cô gái này lại khóc thảm như vậy, giống như đang khóc cho tang lễ của nhà mình.

Nhưng rất nhanh ta nhận ra nàng chắc có liên quan gì đó với nhà họ Mạnh.

Mạnh Đường khóc rất thương tâm, trông rất khó coi, nước mũi nước mắt lấm lem cả khuôn mặt, hòa lẫn với lớp bùn đen trên mặt, trông rất nhếch nhác.

Dù vậy, nàng vẫn cắn chặt răng, không phát ra tiếng.

Ở kinh thành, ta chưa từng thấy cô gái nào khóc như vậy.

Nhưng nàng khóc rất thành thạo, như thể đã khóc như vậy vô số lần.

Không hiểu sao, trong lòng ta đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Có lẽ là vì nàng làm ta khó chịu, ta nghĩ.

Vì vậy ta tiến lại gần, lên tiếng hỏi: “Cô nương có gì ăn không? Ta mấy ngày nay không ăn gì, đói lắm rồi.”

Mạnh Đường đang khóc thì bị ta làm gián đoạn, nước mũi sắp rơi xuống, khuôn mặt hiện lên vẻ lúng túng hiếm thấy.

Chưa kịp để ta nói thêm gì, nàng hít một hơi nấc lên một tiếng lớn.

Lúc đó không khí trở nên im ắng đáng sợ.

Mạnh Đường run rẩy lấy ra hai cái bánh từ trong tay nải, mặt đỏ bừng.

Ta có chút buồn cười, cầm bánh ăn cả buổi tối.

Còn lại một cái, ta nghĩ mãi rồi lén cất vào trong áo.

Cứ thế, ta theo nàng suốt chặng đường.

Cho đến khi phát hiện nàng đi cùng hướng với ta, ta mới yên tâm.

Ta vội vàng báo cáo kết quả với Hoàng thượng, chỉ tiễn nàng đến cổng thành.

Lúc đó, ta nghĩ rằng, kinh thành nhỏ như vậy, mọi thứ đều thuộc quyền quản lý của ta, sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại nàng.

Nhưng ta không ngờ rằng trời lại cho ta một bất ngờ nhanh đến vậy.

Ngày đó tan triều về, vừa vào cửa ta đã nhìn thấy nàng.

Nàng mặc một bộ áo lụa xanh, chỉ đứng đó thôi mà toát lên vẻ đẹp không sao tả xiết.

Hơi thở của ta dường như ngừng lại.

Lúc đó ta chợt nhớ đến lời dạy của các huynh đệ.

“Nam nhân phải điềm tĩnh, bây giờ các cô nương thích như thế.”

Ta giữ vẻ mặt bình tĩnh, không đổi sắc mặt mà bước qua nàng.

Ừ, chắc là không lộ.

Ta bắt đầu tạo cơ hội để gặp nàng một cách tình cờ.

Nhưng trời không chiều lòng người, ta luôn không gặp được nàng.

Rất nhanh ta nhận ra nàng đang tránh mặt ta.

Vì ngay cả đồ ta tặng, nàng cũng hiếm khi sử dụng.

Trong lòng ta đầy phiền muộn, ngày sinh thần, ta kéo bạn bè uống rượu.

“Ký Bạch, ta nói thật, ngươi cứ giữ vẻ cao ngạo như vậy, chắc là cô nương kia ngại đấy.”

Thật sao?

“Đúng vậy, có cô nương không hiểu những ý tứ vòng vo, chỉ thích sự thẳng thắn.”

“Ngươi nghĩ ta lừa ngươi sao? Nói thật nhé, huynh đệ ta từng trải nhiều rồi, ở Di Hồng Lâu ta có tận 108 cô nhân tình, nghe lời ta chắc chắn không sai.”

“…”

Ta trở về phủ, thấy Mạnh Đường đang đợi ta.

Nàng mặc một bộ y phục đỏ rực, đeo đôi khuyên tai san hô ta tặng, nụ cười của nàng đẹp đến mê hồn.

Ta nghĩ, ta sẽ không bao giờ yêu ai khác ngoài nàng.

Lúc đó ta chợt hiểu ra, hóa ra nàng đã dùng kế “lạt mềm buộc chặt”.

Trong lòng ta bùng lên một ngọn lửa.

Ch/3t tiệt, không thể giả vờ được nữa.

Ta ôm chặt lấy nàng, hôn mạnh xuống.

Như mong muốn, nàng đáp lại ta đầy nhiệt tình.

Chuyện sau đó trở nên rõ ràng.

Dù có vài trắc trở nhỏ, nhưng kết quả cuối cùng ta rất hài lòng.

Tất nhiên, nàng hiện tại vẫn chưa biết những điều này.

Ta vẫn chưa kể cho nàng.

Nhưng không sao, không biết cũng tốt.

Nàng bây giờ đang mang thai, đại phu nói không thể để nàng động tâm.

Đợi đến khi đứa trẻ chào đời, lúc đó ta sẽ kể cho chúng nghe câu chuyện về cách phụ mẫu chúng đã gặp nhau.

Dù sao thì cũng không vội, chúng ta còn cả cuộc đời phía trước, kể khi nào cũng được.

Hết