Kiêu Ngạo

Rate this post

Chỉ chớp mắt đã đến Tết Âm Lịch.

Bố Mạnh ra viện trước Tết, Mạnh Chung vẫn ở Vân Nam chưa về, Đàm Giai Khê muốn dành nhiều thời gian cho bố Mạnh hơn, vì thế cô ở lại nhà họ Mạnh để đón Tết.

Sáng sớm hôm 30, Đàm Giai Khê thay một chiếc váy liền thân lông xù màu đỏ, tóc búi củ tỏi, cô quét dọn nhà cửa cùng mẹ Đàm sau đó giẫm lên ghế dán hoa giấy trang trí cửa sổ khắp nơi.

Vào giữa trưa, Mạnh Chung gọi video cho mẹ, anh hỏi thăm vài câu, lại hỏi Đàm Giai Khê đang làm gì.

Mẹ Mạnh cầm điện thoại đi từ phòng bếp đến phòng khách, Mạnh Chung lập tức nhìn thấy Đàm Giai Khê mặc một cây đỏ rực trong màn hình, cô đang đứng trên ghế nhón chân dán chữ Phúc.

Mẹ Mạnh nói với Đàm Giai Khê: “Mạnh Chung gọi điện thoại, tìm con này.”

Đàm Giai Khê quay đầu lại, lộ ra nụ cười tươi rói, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên người cô, mái tóc bồng bềnh, áo và váy đều là lông xù khiến cô trông giống như một con gấu bông lông xù trong lễ hội.

Đàm Giai Khê nhảy xuống khỏi ghế, bởi vì váy lông quá dài, còn bị vướng một chút, mẹ Mạnh giật mình hô một tiếng, Đàm Giai Khê đã chạy đến bên cạnh bà ấy, duỗi tay lấy điện thoại.

Mạnh Chung nhìn thấy Đàm Giai Khê mỉm cười chạy vội về phía màn hình, anh không kìm lòng nổi mà giơ tay chạm vào màn hình, lúc này anh mới nhận ra, khoảng cách giữa họ là ngàn dặm.

Mạnh Chung cảm thấy lồng ngực mình vừa trống rỗng vừa lạnh lẽo, anh rất muốn được ở bên cạnh cô, rất muốn ôm cô bạn Đàm Giai Khê ấm áp lông xù này.

Đàm Giai Khê nhận điện thoại, cô nói đùa với Mạnh Chung trên màn hình: “Sếp Mạnh, cung hỷ phát tài, nhanh lấy bao lì xì ra nào!”

Tuy Mạnh Chung và Đàm Giai Khê bằng tuổi nhau, nhưng năm nào anh cũng sẽ phát bao lì xì cho cô.

Khi còn nhỏ, Mạnh Chung thường dùng tiền mừng tuổi của mình để lì xì cho Đàm Giai Khê. Sau này, hai người đều trưởng thành và đi làm nhưng vào dịp Tết Âm Lịch mỗi năm anh vẫn phát lì xì cho cô.

Mẹ Đàm đã nói Mạnh Chung vài lần, bảo anh đừng chiều Đàm Giai Khê, làm gì có người nào lớn như vậy mà năm nào cũng lấy tiền mừng tuổi, càng khỏi phải nói hai người bọn họ bằng tuổi nhau.

Mạnh Chung cười, anh bảo cô là người nhỏ nhất trong nhà nên phải cho nhiều một chút.

Nhìn gương mặt tươi cười nghịch ngợm của Đàm Giai Khê, khuôn mặt của Mạnh Chung cũng nhiễm ý cười: “Mình vừa mới gửi lì xì trên Wechat cho cậu.”

“Thật hả? Vừa rồi mình đang dán hoa giấy trang trí cửa số, không xem điện thoại, để mình nhìn xem năm nay sếp Mạnh phát cho mình bao nhiêu nhé?” Nói rồi, đôi mắt của Đàm Giai Khê bắt đầu nhìn khắp nơi để tìm điện thoại.

“Cái đó không vội, lát nữa cậu hẵng xem.” Ngón tay Mạnh Chung không nhịn được mà sờ khuôn mặt trắng nõn của Đàm Giai Khê trên màn hình: “Giai Khê, cậu dán hình trang trí nào thế? Cho mình xem.”

Đàm Giai Khê vui vẻ khoe thành quả lao động của mình, cô lập tức giơ điện thoại cho Mạnh Chung xem hình dán trên cửa sổ, là hỉ thước báo tin vui(*).

(*)Ảnh minh họa:

Khi đi ngang qua bố Mạnh đang ngồi trên ghế sofa, Đàm Giai Khê còn nhích lại gần cho ông nhìn Mạnh Chung trên màn hình điện thoại.

Bình thường bố Mạnh rất nghiêm túc, hình tượng của ông trong mắt Mạnh Chung luôn là một người bố nghiêm khắc, bình thường hai bố con rất ít khi nói chuyện riêng.

Lần này vừa mới bệnh nặng, lại là Tết Âm Lịch, bố Mạnh nhìn thấy con trai liền lộ ra một chút tươi cười hiếm thấy.

Đàm Giai Khê để Mạnh Chung nói với bố mấy câu, lại rót đầy cốc nước trước mặt bố Mạnh, sau đó cô cầm lấy điện thoại trong tay ông ấy, tiếp tục cho Mạnh Chung xem trực tiếp hình dán trang trí cửa.

Cô đi vào phòng ngủ của Mạnh Chung, phía dưới cửa sổ là giường, Đàm Giai Khê cởi giày lên giường, đi đến bên cửa sổ duỗi tay ra, ghé mặt vào bên cạnh song cửa sổ, cô mỉm cười về phía camera: “Cậu xem đi, phòng của cậu, mình dán “tuế tuế bình an”, chúc cậu một năm mới bình an.”

Mạnh Chung hoàn toàn không nhìn xem trên cửa sổ dán cái gì, anh chỉ nhìn nụ cười rạng rỡ của Đàm Giai khê, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Cảm ơn.”

Đàm Giai Khê hào phóng xua tay: “Nói gì đó, sao lại khách sáo như vậy?”

Mạnh Chung khẽ cười, anh bảo: “Cũng đúng, dù sao sớm muộn gì cậu cũng là người nhà mình, cho dù hiện tại chưa phải, nhưng cũng sẽ nhanh thôi.”

Khi còn nhỏ Mạnh Chung thường xuyên nói Đàm Giai Khê là người nhà bọn họ, sau khi lớn lên lại không nói nữa, hôm nay anh đột nhiên nhắc tới khiến cô cảm thấy lời này có hơi… mập mờ?

Thấy đôi mắt của Đàm Giai Khê mở to, có chút khó trả lời, Mạnh Chung cụp mắt cười, khi anh ngước mắt lên, trong mắt ngập tràn tình thương, anh thấp giọng nói: “Giai Khê, lần đầu tiên rời xa cậu lâu như vậy, mình thật sự có hơi nhớ cậu.”

Đầu óc của Đàm Giai Khê vẫn chưa phản ứng lại được trước những lời này, tim lại lập tức đập nhanh như bay.

Cô yên lặng nhìn Mạnh Chung trên điện thoại, vẫn là gương mặt quen thuộc, mày rậm, mũi cao thẳng, dáng mắt rất dài, mắt một mí, bình thường vẫn luôn kín đáo hướng nội, lúc này lại giống như luồng sáng dịu nhẹ nhộn nhạo, muốn bao trùm lấy cô.

Đây là người cô nhìn nhiều nhất từ bé đến lớn, cho dù là bất cứ giai đoạn nào của anh, cô đều nhìn thấy, cũng đã từng tham gia vào.

Rõ ràng là người quen thuộc nhất, nhưng bây giờ lại giống như một lần nữa quen biết thấy một Mạnh Chung hoàn toàn mới.

Lúc này đầu óc Đàm Giai Khê đã rối bời, cô không rảnh phân biệt nội tâm của mình, cũng không biết nên nói chuyện với Mạnh Chung thế nào.

Ánh mắt Đàm Giai Khê né trái tránh phải, cô lẩm bẩm: “Mạnh Chung, Tết nhất cậu nói chuyện đàng hoàng đi.”

Mạnh Chung cười, khẽ “khụ” một tiếng, buông tha cho Đàm Giai Khê, anh bảo: “Đêm nay mình có nhiệm vụ, có lẽ không có thời gian gọi điện chúc tết mọi người, cậu thay mình chúc bố mẹ và dì Đàm năm mới vui vẻ nhé.”

“Ò.” Nhịp tim của Đàm Giai Khê vẫn chưa ổn định lại, có chút rối bời, cô đồng ý theo lời của Mạnh Chung.

Nhìn dáng vẻ hồn xiêu phách lạc của cô, Mạnh Chung lại cười, anh nhẹ giọng gọi cô: “Giai Khê…”

“Cái gì?” Đàm Giai Khê hơi căng thẳng chờ Mạnh Chung nói, cô không biết anh muốn nói gì, hơi thấp thỏm, còn có chút phấn khích mơ hồ mà chính cô cũng không nhận ra.

Nhưng Mạnh Chung lại không nói gì nữa, anh chỉ mỉm cười nhìn cô, cuối cùng bảo: “Không có việc gì, lát nữa nhớ nhận lì xì mình cho cậu.”

“Ò, được.”

Cúp điện thoại của Mạnh Chung, Đàm Giai Khê ngồi ngơ ngác một hồi lâu, nghĩ đến lời anh vừa nói trong điện thoại, cô lại nâng tay lên che gương mặt nóng bừng.

Quay đầu nhìn thấy điện thoại mình đặt ở tủ đầu giường, Đàm Giai Khê cầm lên, nhấn mở khung chat của Mạnh Chung, lời chúc trên bao lì xì Wechat viết là: [Giai Khê, hy vọng cậu luôn vui vẻ.]

Nhấn mở bao lì xì, số tiền là 1314 tệ.

Đàm Giai Khê mím môi cười, cô nằm ngửa ra sau giường, nội tâm dâng lên một niềm vui xa lạ, không biết nên diễn tả thế nào, Đàm Giai Khê trở mình, mặt vùi vào gối dùng sức cọ cọ.

Cô quay đầu nhìn thấy khung ảnh trên tủ đầu giường, bên trong là ảnh chụp của cô và Mạnh Chung.

Đó là lúc họ học trung học, nét mặt của hai người đều non nớt, Đàm Giai Khê cười đến nỗi chỉ thấy răng không thấy mắt, Mạnh Chung đứng phía sau cô, vẻ mặt nghiêm túc.

Đàm Giai Khê duỗi tay cầm lấy khung ảnh, đầu ngón tay gõ gõ vào Mạnh Chung, cô nhỏ giọng nói: “Sao cậu lại thế này?”

Lúc này, mẹ Mạnh ở trong phòng bếp hô lên: “Giai Khê, nói chuyện điện thoại xong chưa?”

“Dạ, nói xong rồi.” Đàm Giai Khê lập tức ngồi dậy, giống như có tật giật mình, cô còn sửa sang lại mái tóc rối mù do vừa rồi lăn qua lộn lại.

“Con không có việc thì đến đây giúp dì làm vằn thắn nhé.”

“Vâng ạ, tới ngay đây.” Đàm Giai Khê xuống giường, đặt khung ảnh về lại tủ đầu giường, cô nghiêm túc đặt ngay ngắn sau đó vọt tới phòng bếp.

Quả nhiên buổi tối Mạnh Chung không gọi điện thoại tới nữa.

Đàm Giai Khê gửi tin nhắn chúc Tết Mạnh Chung trên Wechat vào sáng sớm mùng một Tết, suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên cô phát hiện không biết nên nói gì, gửi tin nhắn kiểu gửi cho hàng loạt người thì không có lòng lắm, mà có lòng thì lại trông hơi ra vẻ, viết viết xoá xoá, cuối cùng chỉ còn lại hai câu:

[Cảnh sát Mạnh, năm mới tốt lành nha!] [Khi nào cậu về Thành Phố Bắc?]

Suốt cả ngày mùng một, Mạnh Chung đều không trả lời.

Ngày thứ hai cũng không.

Đàm Giai Khê hơi bất an, cô gọi điện thoại cho Mạnh Chung nhưng không ai nghe máy.

Ngày mùng ba, Đàm Giai Khê gọi điện thoại cho Nhậm Hiểu Tinh, muốn hỏi thăm sức khoẻ cô bạn thân, nhân tiện hỏi về Mạnh Chung, nhưng Nhậm Hiểu Tinh cũng không nghe máy.

Thẳng đến hôm mùng năm, Mạnh Chung mới trả lời tin nhắn Wechat của Đàm Giai Khê:

[Giai Khê, chúc mừng năm mới.]

Anh trả lời tin nhắn chúc Tết mà Đàm Giai Khê gửi vào mùng một.

Đàm Giai Khê nhắn lại ngay tức khắc: [Cậu làm gì thế? Sao nhiều ngày rồi mình không nhận được tin của cậu?]

Bên Mạnh Chung lại không có hồi âm nữa.

Đàm Giai Khê đợi năm phút, Mạnh Chung vẫn cứ không trả lời, cô gọi cho anh, kết quả lại không có ai nghe.

Đàm Giai Khê nhìn chằm chằm tin nhắn Mạnh Chung trả lời mình, không có trợ từ ngữ khí, không có dấu chấm than, không nhìn ra một chút cảm xúc nào, so với câu trả lời thủ công thì còn lạnh như băng.

Đàm Giai Khê hơi tức giận, cô ném điện thoại sang một bên.

Lại qua mười phút, Đàm Giai Khê cắn môi cầm lấy điện thoại, gọi cho Nhậm Hiểu Tinh.

Lần này Nhậm Hiểu Tinh đã nghe máy: “Giai Khê?”

Đàm Giai Khê lập tức nghe ra giọng nói của Nhậm Hiểu Tinh rất mệt mỏi, cô kiềm chế lại giọng điệu lại rồi nói: “Hiểu Tinh, ăn Tết vui vẻ nha.”

“Ăn Tết vui vẻ.”

“Cậu sao thế? Nghe rất kiệt sức.”

“Trong lúc ăn Tết có một nhiệm vụ lớn, vừa mới kết thúc.” Giọng nói của Nhậm Hiểu Tinh nghe rất khàn.

“Ồ, vất vả vậy à?” Đàm Giai Khê nhớ tới lúc Mạnh Chung gọi điện thoại cho mình hôm 30, anh cũng đã nói rằng buổi tối có nhiệm vụ, lúc này khớp lại, có lẽ mấy ngày nay anh cũng rất vất vả nên mới không liên lạc với mình.

Đàm Giai Khê yên tâm, cô nói với Nhậm Hiểu Tinh: “Vậy cậu nhanh chóng nghỉ ngơi cho khoẻ đi, Tết nhất thế này, vất vả quá.”

Nhậm Hiểu Tinh “Ừ” một tiếng, cô ấy lại nói: “Giai Khê?”

“Hả? Sao thế?”

Rõ ràng Nhậm Hiểu Tinh chần chừ một lúc, cô ấy ngừng một hồi lâu mới mở miệng nói: “Không sao, đúng lúc Mạnh Chung cũng bảo mình nói với cậu, anh ấy khá tốt.”

“Ồ, được thôi.” Đàm Giai Khê hơi lúng túng, đột nhiên nhớ tới Nhậm Hiểu Tinh thích Mạnh Chung, trước đây vẫn luôn không cảm thấy có chuyện gì, bây giờ cô bỗng hơi chột dạ, lại có chút oán trách Mạnh Chung, tại sao phải để Nhậm Hiểu Tinh truyền lời cho mình chứ, xấu hổ biết bao!

Vì thế Đàm Giai Khê cười bảo: “Ai quan tâm cậu ấy có ổn hay không chứ? Được rồi, không làm phiền cậu nữa, nhanh đi nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Cúp máy, trong lòng Đàm Giai Khê ổn định hơn, cô thay quần áo đến bệnh viện trực ban.

Trong lúc ăn Tết, bệnh viện vẫn luôn rất bận rộn.

Đàm Giai Khê vừa trẻ tuổi vừa chưa lập gia đình, cho nên cô chủ động gánh vác hầu hết nhiệm vụ trực ban, bận đến tận ngày mười lăm tháng giêng.

Qua Tết Nguyên Tiêu, trưởng khoa Vương của khoa chỉnh hình tìm Đàm Giai Khê, nói mỗi năm bệnh viện đều có người đi Đức bồi dưỡng thêm, phải bồi dưỡng hai năm, năm nay bệnh viện đang xem xét cử Đàm Giai Khê đi, muốn hỏi ý kiến của cô.

Đàm Giai Khê vừa nghe là đôi mắt đã sáng bừng lên, cô cười cảm ơn trưởng khoa rồi nói mình sẽ về nhà bàn bạc qua với người trong nhà.

Ra khỏi phòng trưởng khoa, Đàm Giai Khê gọi điện thoại cho Mạnh Chung trước, nhưng vẫn không ai nghe.

Đàm Giai Khê cằn nhằn oán giận một hồi, cô gọi điện thoại báo tin vui cho mẹ, sau đó lại gọi điện thoại nói với mẹ Mạnh.

Hai mẹ đều rất vui, họ ủng hộ cô hết sức.

Mẹ Mạnh hỏi Đàm Giai Khê đã nói với Mạnh Chung chưa, Đàm Giai Khê giận dỗi bảo cô hoàn toàn không tìm được anh.

Mẹ Mạnh cười hùa theo ý của Đàm Giai Khê, bà ấy nói: “Đừng để ý đến nó, dù sao cũng không phải hỏi ý kiến của nó, chỉ là báo cho nó một tiếng thôi.”

Ra khỏi bệnh viện, Đàm Giai Khê lái xe trở về nhà cũ, đến nhà họ Mạnh.

Bố mẹ Mạnh về quê ở nông thôn thăm người thân, trong nhà không có ai.

Đàm Giai Khê ném chìa khóa xe buộc Kudo Shinichi lên bàn trà, cô đặt mông ngồi lên ghế sofa, nhìn hình dán trang trí trên cửa sổ, nhớ tới cuộc điện thoại với Mạnh Chung ngày đó.

Cái đồ Mạnh Chung đáng ghét này, hôm đó nói chuyện điện thoại xong thì biến mất, ngoại trừ mùng năm gửi tin nhắn khô cằn chúc Tết, ngoài ra thì không còn có liên hệ khác.

Vốn dĩ sau khi anh đi Vân Nam, về cơ bản mỗi ngày anh đều gửi tin nhắn cho cô.

Nhưng từ sau cuộc điện thoại hôm 30 Tết, Mạnh Chung lại đột nhiên biệt tăm biệt tích.

Đàm Giai Khê bĩu môi, nghĩ thầm người lớn không ghi nhớ lỗi lầm của trẻ con, cô lấy điện thoại gọi cho Mạnh Chung.

Vẫn không ai nghe máy.

Đàm Giai Khê thấy bây giờ là hơn bảy giờ tối, có lẽ Mạnh Chung đang bận, vì thế cô ném điện thoại xuống đi nấu bánh trôi, định vừa ăn vừa xem tiệc Nguyên Tiêu.

Vừa nấu bánh trôi xong, điện thoại của Đàm Giai Khê vang lên, thông báo trên màn hình hiện lên hai chữ [Mạnh Chung].