Kỳ Hạn Ám Muội
Mai Tiệp Lâm một tay cầm áo khoác, sải bước trên lối đi của tàu chỉ huy, đôi chân dài thẳng tắp, người bị khói bao phủ, khiến những người lính đi ngang qua cô ấy sẽ vô thức thẳng lưng.
Cánh cửa kim loại trượt sang hai bên, Mai Tiệp Lâm bước vào, sau đó lập tức dừng lại, chậm rãi chớp mắt.
Chỉ huy đang dịu dàng vuốt ve mái tóc Kỳ Ngôn.
Chỉ huy mở ống dinh dưỡng, đưa vào miệng Kỳ Ngôn đang ngồi trên ghế sô pha.
Kỳ Ngôn ngậm ống dinh dưỡng, ôm eo chỉ huy. Hai người… rất gần nhau.
Mẹ nó tôi đến sớm quá hả? Hả?
Trong lúc nhất thời, Mai Tiệp Lâm không thể tiến vào cũng không thể rút lui. Cô đứng giữa cửa, bất động như tượng.
Cho đến khi có người chọc vào lưng cô: “Tự nhiên đứng đây chặn đường? Chân bị chuột rút? Đi không được? Chuột rút không phải là triệu chứng chỉ những người ở độ tuổi chín mươi mới gặp phải sao?”
Duy Nhân vòng qua Mai Tiệp Lâm bước vào phòng chỉ huy: “Chỉ huy, Mai Tiệp Lâm bị chuột rút ở chân!”
“Anh mới bị chuột rút! Người trong đội anh đều bị chuột rút!” Mai Tiệp Lâm bước nhanh theo sau, thoáng thấy Kỳ Ngôn uể oải rúc lại trên sô pha, sắc mặt tái nhợt, không chút tinh thần. Cô hơi lo: “Chỉ huy, Kỳ Ngôn làm sao vậy?”
Lục Phong Hàn đang nắm tay Kỳ Ngôn xoa bóp, nghe vậy đáp: “Não chạy nhanh quá.”
Thêm hai chuyện: đói bụng, đau tay.
Chiến sự vừa xong là cậu liền rời Bộ kĩ thuật, trên đường còn rẽ vào bếp lấy hai ống dinh dưỡng.
Muốn chặn rồi giải “hệ thống” của quân Phản Loạn không phải chuyện dễ, việc nhập dữ liệu cường độ cao tốn rất nhiều năng lượng, đầu ngón tay Kỳ Ngôn đỏ bừng, bôi gel trị liệu lên mới đỡ hơn một chút.
Thấy cậu gặm cắn ống dinh dưỡng vị đào từng chút nhưng con mèo mệt mỏi, an tĩnh chờ chải lông, hoàn toàn không có cảm giác lạnh lùng khi bảo mình “sánh vai thần minh”, khí thế quanh Lục Phong Hàn đều mềm đi.
Duy Nhân gãi ót, kinh nghiệm sống của anh ta toàn là ngủ say trên sân tập do quá mệt, chưa từng gặp chuyện dùng não nhiều, khô khan tỏ vẻ: “Kỳ Ngôn không bệnh thì tốt.”
Xuất phát từ việc tôn trọng Y và Tháp Trắng, anh ta rất muốn gọi cậu là “chủ tịch”, nhưng thấy Mai Tiệp Lâm xưng hô như thế nên học theo.
Khi mọi người đến đủ, Lục Phong Hàn về vị trí của mình, dưới bàn họp vẫn nắm tay Kỳ Ngôn, thỉnh thoảng siết chặt, nói: “Tướng Nhiếp vừa gửi tin nhắn khen ngợi chiến tích trác tuyệt của mọi người.”
Duy Nhân nghe vậy, hai mắt sáng lên: “Khen lời thôi hả, có phần thưởng vật chất không? Ví dụ như tinh tệ?”
Lục Phong Hàn không chút do dự đánh vỡ hi vọng: “Giờ Liên Minh nghèo, không có tiền, có lời khen là không tệ rồi.”
Giằng co trên cả hai mặt trận khu hành chính Trung Ương và đại khu Nam Thập Tự khiến tài chính dần eo hẹp. Nghe đồn tân bộ trưởng Bộ tài chính hai ngày là chạy đến các ban khóc than, người nghe thương tâm.
Đỗ Thượng chen vào: “Giờ bắt đầu thảo luân phần thưởng hậu chiến? Mấy người có cảm giác chân thật không?” Anh ta chỉ vào hành tinh màu vàng trên bản đồ: “Sao T…. é hành tinh Albert thật sự bị chúng ta cướp về nè.”
Mai Tiệp Lâm nâng cầm, đắc ý: “Trên đường tới đây tôi thầm niệm câu này 20 lần rồi, hiệu nghiệm 100%, anh thử đi.”
Cô chuyển hướng qua Lục Phong Hàn: “Chỉ huy, chuẩn bị an bài hành tinh Albert thế nào? Đóng quân?”
Lục Phong Hàn phủ nhận suy đoán của cô: “Để phản ánh địa vị thiêng liêng của hành tinh này, quân Phản Loạn đã cấm các hoạt động của con người trên bề mặt sao Thánh. Cũng không cho bất kì động – thực vật nào sinh tồn, bài trừ tất cả kiến trúc, không khác gì một hành tinh hoang.”
Mai Tiệp Lâm cười to, tóc hime hai bên mặt đung đưa theo: “Chỉ huy, mấy lời này mà bị trí giả nghe không chừng biểu diễn tức chết tại chỗ trước mặt ngài á.”
Nói vậy chứ lòng cô hiểu rõ, việc đánh hạ sao Thánh chỉ mang tính biểu tượng, nguyên cái hành tinh chả có cái gì, không có tính thực tế.
Đánh bại là ủng hộ sĩ khí Liên Minh, cũng khiến quân Phản Loạn như bị mổ gan.
Chẹp, thiệt thảm.
Lục Phong Hàn nói tiếp: “Lorentz đã dẫn người từ Bộ kĩ thuật xuống đất, chờ họ mở ra hệ thống phòng ngự của hành tinh lần nữa, dù quân Phản Loạn muốn cướp cũng không dễ động thủ.”
“Lorentz hiện tại không ở tàu chỉ huy? Cơ hội tốt!” Mai Tiệp Lâm và Đỗ Thượng liếc nhau, đọc được ý đồ trong mắt đối phương: “Thừa dịp anh ta không ở đây, đi Bộ kĩ thuật gửi đơn xin sửa chữa đi, số lượng nhiều hơn trước một ít.”
Vừa nói, cô vừa dùng ngón tay kéo ra một khoảng nhỏ.
Cuộc họp vừa kết thì hai người như bôi dầu vào chân chạy lẹ, trong phút chốc mà phòng chỉ huy trở nên vắng vẻ.
Lục Phong Hàn bế Kỳ Ngôn, anh ngồi lên sô pha và đặt cậu vào lòng mình, hôn lên khóe môi người trong ngực.
Cảm giác thật nhẹ nhàng.
Tạm gác các vấn đề hậu chiến, anh bắt đầu suy nghĩ nên vào bếp nấu gì cho cậu ăn.
Kỳ Ngôn nhéo cúc áo kim loại trên người anh, mở miệng: “Em có chút không vui.”
Lục Phong Hàn rũ mắt: “Sao lại không vui?”
“Em không biết nói sao.” Kỳ Ngôn giãy bày nghi hoặc trong lòng như hồi còn ở Leto: “Mọi tiến bộ khoa học đều đại diện cho chiến thắng của nhân loại trước những điều chưa biết, và mục đích là vì nhân loại.”
Cậu ngừng lại, như thể không biết phải nói gì tiếp.
Lục Phong Hàn hiểu rõ: “Theo ý em, “hệ thống” quả thật là một thành tựu ưu tú của quân Phản Loạn, nhưng mặc dù “hệ thống” mang ý nghĩa chiến thắng đồng thời cũng phần nào cũng là tồn tại “phản nhân loại”.”
Sau chiến tranh, Lục Phong Hàn ra lệnh cho bắt một số phi thuyền tiêm kích của địch, khi mở cửa thì phát hiện người lái đã chết từ lâu, khuôn mặt gần như bị hủy hoại do thương tổn khi di chuyển tốc độ cao, cơ thể nhiều chỗ bị gãy do áp suất cao, đặc biệt là phần gáy còn dập để nổi thấy cả xương trắng, lộ con chip hình vuông đầy máu.
Thấy Kỳ Ngôn gật đầu, anh nói chậm rãi: “Hệ thống xã hội của quân Phản Loạn rất dị dạng. Thần của họ không phải “các vị” thần, mà thần của họ chỉ là thần duy nhất. Dùng thuyết độc thần, trí giả biến mình thành người đứng đầu kim tự tháp, mọi người trong mắt hắn ta đều không phải là “người”, mà chỉ là công cụ, hoặc súc vật. Theo đó, đám người nắm giữ đặc quyền như quân đoàn trưởng và sứ giả, họ cũng miệt thị loài người, vì cảm giác này khiến họ cảm thấy mình rất cao quý, thỏa mãn tính “ưu việt”.”
Cho nên sứ giả không ngại cài chip vào binh lính, cũng không cần suy nghĩ về việc lính có chết hay không.
Thân phận đã không bình đẳng, cần gì thứ gọi là “đồng cảm”.
Kỳ Ngôn lại nghĩ đến: “Đây cũng là lí do mà từ khi quân Phản Loạn thành lập đến nay, Liên Minh không hề có ý nghĩ hòa đàm?”
“Đúng vậy, nếu có ngày Liên Minh đầu hàng quân Phản Loạn, thì công dân Liên Minh sẽ trở thành giai cấp thấp kém nhất – làm nguồn lao động và cổ máy sinh sản không có tự do, tư tưởng, tôn nghiêm, phẩm giá.”
Chóp mũi Lục Phong Hàn cọ tóc Kỳ Ngôn: “Cho nên, em không cần bận tâm ý tưởng của đám người đó, Kỳ Ngôn, em chỉ cần làm việc em cho là đúng đắn.”
“Được.”
Thấy cậu uống xong dịch dinh dưỡng, mí mắt hơi khép lại, Lục Phong Hàng ngừng nói, đề nghị: “Về phòng ngủ một giấc nhé?”
Cậu vùi đầu vào cổ anh, nhẹ nhàng cắn động mạch đang đập: “Không về.”
“Muốn ở cạnh anh?”
Kỳ Ngôn nhẹ giọng: “Ừm.”
Lục Phong Hàn thỏa hiệp, bèn lấy một cặp nút tai đeo cho cậu, để cậu gối lên đùi mình.
Cho nên là, từ người phụ trách bộ hậu cần đến báo cáo, Vincent đến nộp một đống tài liệu, Lorentz vừa quay lại tàu đều nhìn thấy khung cảnh Kỳ Ngôn gối đầu lên đùi ai đó ngủ say.
Ồ, hiểu rồi, yêu đương, ghê gớm quá ha.
Tin tức nhanh chóng lan nhanh, Fantov cũng nghe thấy.
Ông ta bị một con robot kéo đi, trận chiến kết thúc mới được thả ra.
Sau khi đi ra, ông ta cảm thấy hai người đến từ Odin giống mình dường như đang lo lắng chuyện gì, né đám đông mà cảnh báo ông đừng xúc phạm Kỳ Ngôn tránh rước họa vào thân. Còn hỏi ông có cách nào liên hệ Odin, tìm cách quay về mặt đất.
Fantov trong lòng có nghi ngờ nên chỉ thản nhiên đồng ý.
Điều khiến ông lo nhất là chuyện khác.
Khi người của Bộ kĩ thuật đang bận rộn sửa chữa các phi thuyền bị hỏng, không rảnh bận tậm thì Fantov đến gần siêu máy tính quang học, thở phào nhẹ nhõm…
Dù Kỳ Ngôn dùng Nam Đẩu, cũng không phát hiện việc ông lén sao chép dữ liệu mật.
Gì mà làm trễ quân cơ, đúng là cố làm ra vẻ.
Fantov giấu kĩ thiết bị lưu trữ, lòng hiểu rõ dù Odin, hay tàu chỉ huy quân Viễn Chinh đều không đủ an toàn.
Lần này thắng chưa chắc lần sau cũng thậy, dữ liệu trong thiết bị này mới là bùa hộ mạng chân chính.
Đương lúc chỉnh đốn hậu chiến, việc làm hằng ngày cũng thoải mái hơn.
Buổi sáng, Lục Phong Hàn dùng 2 giờ để luyện tập trong phòng huấn luyện, cố gắng tiêu hao nhiệt lượng tích tụ cả đêm.
Khi ngủ, Kỳ Ngôn quen ôm chặt anh, trước thì không sao, giờ thì mỗi phút đều khó mà chịu nổi, anh thì không nỡ đẩy cậu ra, đành cố nằm thẳng đi ngủ, tích cóp tinh lực đến phòng huấn luyện rồi xả.
Nhấc khăn lông lau mồ hôi bên cổ, Lục Phong Hàn nhìn đồng hồ, đoán Kỳ Ngôn sắp tỉnh liền lấy áo khoác khoác đại lên người, đi phòng bếp.
Rốt cuộc anh rút ra được chút thời gian rảnh, đang nghiên cứu cách làm mứt trái cây. Dựa theo công thức mà Phá Quân tải xuống từ mạng sao, anh thử vài tỷ lệ, cuối cùng tìm được cách làm tạo ra hương vị chua ngọt mà Kỳ Ngôn không ghét.
Sau một lúc, anh hỏi Phá Quân: “Kỳ Ngôn thức chưa?”
Phá Quân lập tức đáp: “Chủ tịch đã thức, ở trong phòng.”
Lục Phong Hàn suy nghĩ một chút, liền mang một ít mứt về phòng.
Anh vừa vào thì thấy Kỳ Ngôn đang ngồi bên cửa sổ trong tầng ánh sáng mờ ảo.
Vũ trụ vĩnh viễn dùng màu đen làm chủ đạo, nay lại phủ một bóng, phản chiếu rõ ràng đường nét tinh xảo của xương mày, sóng mũi cậu, từ xa nhưng một bức tranh cực kì tinh tế.
Lục Phong Hàn tùy ý đặt mứt lên bàn, tiến lại bế Kỳ Ngôn lên rồi đặt lại giường, thuận tay vân vê bàn tay cậu: “Sao không mặc kĩ quần áo?”
Kỳ Ngôn ngước nhìn anh, đôi mắt đầy vẻ mơ hồ, đáp sai: “Em nhớ anh bảo em đợi anh ở đây, nhưng em lại muốn tìm anh, em hỏi Phá Quân, chỉ là…. em xác định được lời của Phá Quân là thật hay là do em tưởng tượng.”
Nội dung được diễn đạt một cách khó hiểu nhưng Lục Phong Hàn lại hiểu ngay.
Kỳ Ngôn lẫn lộn ký ức, không thể phán đoán thật giả.
Anh nghĩ đến vẻ mặt cậu: “Lúc nãy em đang phân tích xem ký ức nào thật, ký ức nào giả à?”
“Ừm, nhưng em không phân biệt được. Nội dung ký ức không đủ thông tin để đoán.” Cậu đột nhiên thấy lạnh, theo thói quen nghiên người về phía Lục Phong Hàn để hấp thu nguồn nhiệt.
“Không phân biệt được cũng không sao, nếu em không đi tìm anh, cứ đứng tại chỗ, anh sẽ đến với em.”
Lục Phong Hàn cầm mứt trái cây đưa cho cậu: “Nếm thử xem có ăn được không?”
Vừa nói, anh vừa mở nắp, lấy một ít đưa vào miệng Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn nếm thử, hai mắt sáng lên: “Rất ngon, có chút chua, có chút ngọt.”
Hiếm mà nghe được nghe từ “rất” từ miệng bé kén ăn.
Lục Phong Hàn tự nghĩ rằng lần sau anh có thể thử món khác. Có lẽ sau này bữa sáng của cậu sẽ có nhiều hương vị luân phiên hơn.
Đang nghĩ thì nghe thấy cậu gọi: “Tướng quân.”
Anh cúi đầu, nhìn vào mắt cậu.
Trước đây anh đã phát hiện cậu rất tập trung khi nhìn anh, như thế muốn khắc họa lông mày, sống mũi, hầu kết, thậm chí là cơ bắp, nếp gấp tay áo ở khuỷu tai vào mắt, vào tim.
Sự tập trung như thế khiến anh rất vui, anh dùng giọng mũi đáp lại, như thể cố che giấu sự dịu dàng của mình.
Sau đó, anh nghe thấy cậu hỏi: “Anh muốn nếm thử mứt không?”
Lục Phong Hàn đã nếm qua, phải nói là hai ngày qua để tìm đúng vị, anh không biết thử mứt đã bao lần.
Vừa định cự tuyệt thì thấy môi Kỳ Ngôn, ánh mắt ngưng trọng.
Trước khi cậu phản ứng anh đã kéo cằm, hôn lên đôi môi mát lạnh.
Hô hấp đan xen, Lục Phong Hàn hoàn toan bao bọc người dưới thân, cánh tay chống lên giường, lòng bàn tay đặt sau đầu Kỳ Ngôn, tay khác vuốt ve mái tóc mềm mại rối bù, ép đối phương đón nhận xâm lấn của mình, không ngừng làm nụ hôn này thêm sâu sắc.
Cả người Kỳ Ngôn khẽ run, như thể từng dây thần kinh mẫn cảm đều không chịu nỗi nữa sắp tan tác cả, nhưng cơ thể lại cực kì nghiện mùi hương quen thuộc khắc sâu vào xương tủy này.
Môi răng dán sát, hormone nam hòa quyện với mùi trái cây lấp đầy cả hơi thở, giọng Lục Phong Hàn khàn khàn khó tả: “Nếm rồi, rất ngọt.”