Linh Vũ Thiên Hạ
Ông ta không cảm nhận được trên người Lý Dục Thần có thần khí dao động của người tu tiên, cũng không cảm nhận được có tinh khí của người tu võ.
Nhưng cho dù là tu tiên hay tu võ thì một thanh niên trẻ tuổi như vậy, cho dù từ trong bụng mẹ đã bắt đầu tu luyện thì đến bây giờ cũng có thể luyện đến trình độ gì chứ?
Ngô Hiền lúc nãy còn dè chừng thì bây giờ đã bắt đầu thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nào cũng nghe gia chủ nhà họ Triệu nói Bạch Hổ đường của ông ta lợi hại, xem ra cũng chỉ là khoác lác mà thôi.
“Nếu ông nói vậy thì đúng là vậy đó”, Lý Dục Thần thản nhiên nói.
Ngô Hiền chắp tay nói: “Nếu như cậu đã có thể nhìn thấu “Đinh Đầu Tiễn Thư” của tôi thì nhất định cũng là đồng đạo. Không biết cậu là người của môn phái nào, tôn trưởng của môn phái là ai?”
“Tôi không phải là đồng đạo của ông”, Lý Dục Thần chán ghét nói: “Được rồi, nể tình ông tu hành không dễ dàng, bây giờ ông cùng tôi đến nhà họ Lâm nói rõ sự tình, sau đó tự phế bỏ tu vi của mình, thì tôi sẽ không truy cứu những chuyện ác trong quá khứ của ông nữa”.
Ngô Hiền sửng sốt, rồi đột nhiên điên cuồng cười.
“Tự phế tu vi? Ha ha ha…, nhóc con, cậu không thấy mình quá cuồng vọng sao? Tôi vốn còn định nể tình đồng đạo mà tha cho cậu một con đường sống, nhưng nếu thái độ của cậu đã như vậy thì tôi sẽ tiễn cậu một đoạn xuống gặp diêm vương”.
Vừa dứt lời thì trong tay ông ta đã xuất hiện một tấm bùa màu vàng, đầu ngón tay búng một cái, tấm bùa bốc cháy hóa thành một đốm lửa nhỏ bay về phía Lý Dục Thần.
Tấm bùa lửa chạm vào cơ thể Lý Dục Thần rồi bất ngờ phát nổ, biến thành một quả cầu lửa sáng rực, ngay lập tức nuốt chửng Lý Dục Thần.
Trong tây viện của nhà họ Triệu, ngọn lửa bùng cháy sáng như ban ngày khiến người ta không thể mở nổi mắt.
Mọi người đều lui về phía sau, rất sợ bị ngọn lửa thiêu đốt.
“Anh rể!”
Lâm Vân hét lên, muốn lao tới để cứu người, nhưng ngọn lửa quá lớn, còn giống như một mặt trời nhỏ.
Chỉ cần đến gần một chút thì đã cảm thấy sóng nhiệt cuồn cuộn, dường như có thể khiến cho cơ thể bốc hơi bất cứ lúc nào.
Triệu Tứ Hải kinh hãi nhìn ngọn lửa.
Ông ta không ngờ thầy phong thủy mà mình mời tới lại là một vị đại sư có thể kiểm soát ngọn lửa.
Cũng may ông ta đã không đắc tội với vị này, chứ nếu không thì nhà họ Triệu chỉ sợ sẽ gặp tai ương diệt môn.
Ngoài sợ hãi, trong lòng Triệu Tứ Hải còn tràn ngập sự vui mừng.
Được vị đại sư này hỗ trợ thì ông ta sẽ không bao giờ lo thất bại.
Nhà họ Lâm, nhà họ Phùng là cái quái gì, từ nay về sau nhà họ Triệu mới chính là thế lực lớn nhất ở thành phố Hòa.
Ngay cả khi đến Tiền Đường, đối mặt với nhà họ Cao cùng nhà họ Tiễn thì ông ta cũng không sợ.
“Ha ha ha ha…”, Triệu Tứ Hải cười to: “Ông Ngô đúng là thần tiên sống!”
Ngô Hiền vuốt râu cười nói: “Chút tài mọn mà thôi, đã khiến gia chủ Triệu chê cười rồi”.
Triệu Thần Dương cũng nhân cơ hội chạy đến đứng bên cạnh Ngô Hiền, cảm thấy an toàn khó tả.
Hắn ta thở phào nhẹ nhõm, nhớ lại lúc nãy bị Lâm Vân kề dao vào cổ, hắn ta cảm thấy rất nhục nhã, liền nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Vân nói:
“Nhóc con họ Lâm kia, chờ xem khi anh rể của mày hóa thành tro bụi thì mày còn có thể dựa vào ai! Bây giờ mày quỳ xuống gọi tao một tiếng ông nội thì tao sẽ thả mày đi, ha ha ha ha!”
Lâm Vân ngây người nhìn ngọn lửa, không biết phải làm gì.
Anh rể đã bị thiêu chết, quay về cậu phải giải thích thế nào với chị đây?
Còn bệnh tình của ông nội thì phải làm sao?
Đứa trẻ tội nghiệp, thậm chí còn không biết mình có thể sống sót trở về hay không nhưng vẫn đang nghĩ đến tâm trạng của chị và bệnh tình của ông nội.
Thấy Lâm Vân không nhúc nhích, Triệu Thần Dương ra lệnh: “Bắt lấy nó cho tôi!”
Các nhân viên bảo vệ của nhà họ Triệu tuy đang bị ngọn lửa dọa sợ nhưng khi nghe thấy Triệu Thần Dương ra lệnh thì vẫn phản ứng lại và xông về phía trước.
Đột nhiên lại có tiếng nói truyền tới: “Thật sự chỉ là chút tài mọn!”
Chỉ thấy ngọn lửa kia đột nhiên biến nhỏ rồi vụt tắt!
Ánh mắt của mọi người nhất thời chưa thể thích ứng, lúc này tây viện của nhà họ Triệu đột nhiên chìm vào bóng tối.
Đưa tay ra cũng không thấy được 5 ngón tay của mình.
Cho đến khi một ánh sáng nhỏ bằng hạt đậu đột nhiên xuất hiện.
Mọi người lúc này mới dần dần nhận ra ánh sáng rực rỡ đang phát ra từ một tấm bùa đang cháy.
Tấm bùa nằm trong tay một người.
Người đó chính là Lý Dục Thần, người mới lúc nãy còn bị ngọn lửa lớn bao vây.
Lý Dục Thần đứng thẳng tắp, quần áo chỉnh tề chỉnh tề, không chút tổn hại.
“Anh rể!”, Lâm Vân kinh ngạc kêu lên: “Anh rể, anh không sao chứ?”
“Tất nhiên là không sao”, Lý Dục Thần nói: “Cậu đã gọi tôi một tiếng anh rể thì sao tôi có thể để chúng ta gặp phiền toái được? Nếu như tôi gặp phải chuyện gì xấu thì chị của cậu chẳng phải sẽ thành quả phụ sao?”
Lâm Vân đắc ý cười rộ lên.
Ngô Hiền kinh hãi nói: “Rốt cuộc cậu là ai mà có thể phá vỡ thần tiêu tử hỏa của tôi?”
Lý Dục Thần liếc nhìn tấm bùa cháy dở trong tay, lắc đầu nói: “Thứ này mà gọi là thần tiêu tử hỏa sao? Chẳng qua chỉ là âm lôi hỏa mà thôi, muốn dùng để nấu cơm cũng phải lao lực!”
“Cậu…”
Đột nhiên, Lâm Vân lại kêu lên một tiếng.
“Á…”
Con bù nhìn sau lưng Lâm Vân thực sự đã nhúc nhích, đưa tay ra tóm lấy cổ Lâm Vân.
“Tiểu Vân, ông là ông nội của con, ông đói bụng…”