Ly Hôn Đi! Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À?

Rate this post

8 giờ đúng, chương trình bắt đầu đúng giờ, MC nổi tiếng về tốc độ nói nhanh khắp giới giải trí Ngô Hoa giới thiệu qua loạt nhà tài trợ lớn, rồi mới bắt đầu giới thiệu Sở Vũ Hiên, sau đó mới bước vào phần dẫn chương trình chính.

Ban đầu, chương trình diễn ra rất thuận lợi, các diễn viên biểu diễn hết mình, các giám khảo khen chê khác nhau, đều phân tích ưu nhược điểm một cách chuyên nghiệp, chỉ riêng Sở Vũ Hiên thì ít nói, dường như đều chỉ tùy vào tâm trạng.

Ngải Đạt Cảnh cảm thấy tên thiếu gia giàu có này là dân †ay ngang, có vẻ muốn cho anh xấu hổ một chút, mỗi lần phê bình cố tình chọc ghẹo một câu:

“Sếp Sở, anh cảm thấy màn trình diễn vừa rồi thế nào?” Hoặc: “Sếp Sở, anh thấy sao?”

Đối với điều này, Sở Vũ Hiên vẫn thờ ơ, chỉ đáp lại câu: “Dùng mắt để xem.”

Anh hiểu rõ, nghề nghiệp có chuyên môn, bản thân mình là dân tay ngang đối với biểu diễn, vẫn nên ít nói thì hơn.

Đạo diễn Tống nhìn ra Ngải Đạt Cảnh đang hung hăng chèn ép, nhưng thấy cậu chủ giàu có này lại nhẫn nại đến vậy, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chẳng bao lâu, hơi thở vừa mới thả lỏng của ông ta lại bị siết chặt trở lại.

Nguyên nhân là khi người dẫn chương trình Ngô Hoa giới thiệu nhóm diễn viên mới tham gia chương trình lần này, đã đặc biệt nhắc tới một diễn viên tàn tật thiếu một chân trái: “Tôi rất ngưỡng mộ sự nỗ lực của anh ấy, bị tàn tật vẫn theo đuổi ước mơ nghệ thuật, mọi người vừa xem thấy đấy, anh ấy thậm chí còn có thể lăn người nhào lộn… Tôi phỏng vấn anh một chút nhé, tôi rất tò mò, thiếu một chân thế mà anh vẫn tập lăn nhào được là như thế nào? Hơn nữa bao năm qua, do khuyết tật cơ thể…”

Mới nói đến đây, bỗng Ngải Đạt Cảnh ngồi ở bàn giám khảo vỗ mạnh xuống bàn, nhíu mày quắc mắt nhìn người dẫn chương trình trên sân khấu: “Này, anh tò mò đến thế thì sau này cứ tự gãy chân thử xem, cần gì phải hỏi người ta mãi?”

Do quá đột ngột, trường quay chợt im lặng, ba giám khảo còn lại đều nhìn về phía anh ta.

Người dẫn chương trình cũng sửng sốt, đôi môi hé mở, đứng chết trân tại chỗ.

Trong chương trình thì kể khổ để gây xúc động không phải là thủ thuật thường dùng hay sao? Đài truyền hình nào mà chẳng làm thế?

Đạo diễn Tống phản ứng đầu tiên, thông qua tai nghe hét với Ngải Đạt Cảnh: “Sếp Ngải, đây là phát sóng trực tiếp đấy!”

Nhưng Ngải Đạt Cảnh chẳng quan tâm chuyện trực tiếp hay gì, thấy diễn viên tàn tật kia bối rối không biết phải làm sao trước câu hỏi của người dẫn chương trình, trong lòng càng tức giận, cáu kỉnh nói: “Những kẻ vô liêm sỉ nhất trên đời chính là những người ca ngợi nỗi đau khổ này!”

Khán giả trường quay tự phát võ tay tán thưởng.

Ngô Hoa xấu hổ cười cười, nhất thời không biết phải kết thúc thế nào, may là người dẫn chương trình còn lại kịp thời cứu vãn tình thế, nói vài câu đùa cợt xoa dịu bầu không khí, đưa chương trình trở lại quỹ đạo.

Ngải Đạt Cảnh cố ý vô tình liếc nhìn Sở Vũ Hiên, thấp giọng nói nhỏ: “Sếp Sở thật là chính trực nhỉ!”

Sở Vũ Hiên không đáp lại, vốn định chờ kết thúc chương trình sẽ từ từ “chơi” với tên có ý đồ với vợ mình này, không ngờ Ngải Đạt Cảnh vội vã đi đầu thai, chĩa họng súng về phía anh.

Trên sân khấu, các diễn viên diễn một đoạn về Trịnh Thành Công, không chỉ diễn xuất mà ngôn từ lời thoại đều không chê vào đâu được, khán giả trường quay cho điểm rất cao, ban giám khảo cũng đều khen ngợi, thậm chí cả Ngải Đạt Cảnh cũng phá lệ khen ngợi một phen.

Tuy nhiên, Ngải Đạt Cảnh bắt đầu làm trò, ban đầu vẫn khen ngợi diễn viên, nhưng chỉ nói vài câu đã quay sang, nói: “Nhưng các bạn phải tôn trọng lịch sử, Trịnh Thành Công không phải anh hùng, mà là một tên cướp biển!”