Mưa Hoàng Tước

Rate this post

Trọng tài nhìn hai người họ, sau khi lớn tiếng tuyên bố bắt đầu thì lui xuống dưới đài thi đấu.

Tất cả mọi người hướng mắt về trận đấu, khung cảnh đột nhiên trở nên yên lặng, tất cả đều nín thở.

Dưới vô số ánh mắt đang hướng về phía mình, Chu Vân khẽ mỉm cười và nói: “Thật ra, khi thấy ngươi sắp trễ giờ, trong lòng ta cũng thấy hơi tiếc nuối. Lâm Nhất, ngươi có thể xuất hiện thì thật sự, rất tuyệt!”

Chu Vân nghiến răng nhấn mạnh hai từ sau cùng, khi vừa nói xong hai từ đó thì vẻ mặt của hắn ta liền trở nên lạnh lùng, khiến ai cũng phải sợ hãi.

“Quỳ xuống!”

Đột nhiên Chu Vân giận dữ thốt lên trong lúc mọi người không chú ý, dường như không có bất cứ một dấu hiệu báo trước nào.

Giống như sét đánh giữa ban ngày, tiếng hét inh tai ức óc, cùng với việc thốt lên hai chữ “quỳ xuống”, khí thế đỉnh phong của võ đạo tầng bảy trên người hắn ta cũng điên cuồng bộc phát ra.

Giống như phong ba bão táp, núi lở biển trào, ập về phía Lâm Nhất và bao trùm lấy hắn.

Bỗng dưng, gió mạnh nổi lên trên đài, hú lên vù vù.

“Khí thế mạnh thật!”

“Thì ra trước đây Chu Vân luôn che giấu thực lực, thế này thì gần như có thể đọ được với đệ tử võ đạo tầng tám rồi!”

“Xem ra hắn đang muốn khiến cho tên Kiếm Nô này chịu nhục nhã một trận đây mà”.

Tiếng thốt lên kinh ngạc vang lên từ bên dưới đài thi đấu, họ hơi bất ngờ trước sức mạnh thật sự của Chu Vân, không ngờ hắn ta lại mạnh đến thế.

Khí thế cực lớn nhanh chóng bao trùm lấy Lâm Nhất.

Hắn lập tức có cảm giác như bị núi đè nặng, tay chân và các khớp xương khắp người đều như bị khống chế.

Sắc mặt của Lâm Nhất vẫn không thay đổi. Đối mặt với khí thế thật sự của Chu Vân thì mới biết chỗ đáng sợ của đối phương.

Cách nhau gần hai cảnh giới, chẳng khác gì rãnh trời, không thể nào vượt qua được!

Tiêu rồi…

Không ngờ việc vận nội lực của mình cũng bị giới hạn.

Ánh mắt Lâm Nhất thoáng vẻ kinh hãi, không ngờ nội lực của mình cũng bị giới hạn.

Nếu không có cách nào vận nội lực thì vốn không thể nào thi triển được Long Hổ Sinh Uy.