Nữ Đồ Tể Cùng Tiểu Kiều Nương
Lưu Niệm Niệm nhìn thẳng vào mắt của Mộc Đinh Hương, kiên định nói ra:
– Viên tỷ tỷ thật sự là người tốt. Hương Hương, ta muốn lấy tỷ ấy!!
Mộc tiểu cô nương chỉ cần nhìn thoáng qua đôi mắt chứa đầy tình ý của Lưu Niệm Niệm thì nàng liền biết vị tỷ muội tốt của mình đã rơi vào lưới tình. Thấy đối phương như vậy nàng liền đem những lời khẩn cầu của Viên Phượng Hoa khi ở nhà mình thuật lại hết cho Niệm Niệm nghe.
– Ngươi nói lúc này tỷ ấy đang đứng ở ngoài cửa?
Lưu đại tiểu thư trong nháy mắt trở nên thật kích động.
– Mới vừa rồi người vẫn còn chờ ở ngoài đó, bất quá ban nãy Sở Ngu ra ngoài khẳng định nàng ấy có thể đã biết được tình trạng của ngươi như thế nào, lúc này hẳn là đã đến huyện nha rồi. Nghe nói ngày mai nàng ấy sẽ dẫn binh đi Dương Sơn diệt thổ phỉ.
Lưu Niệm Niệm nghe nói đến chuyện tiêu diệt thổ phỉ, tâm tình nhịn không được lại bắt đầu thấy lo.
– Nghe nói trước đây Huyện thái gia cũng muốn diệt phỉ trừ hại cho dân nhưng hắn lại sợ tốn công vô ích, chậm chạp kéo dài mãi mà vẫn chưa hạ quyết tâm. Vì cái gì lần này ông ta đột nhiên lại muốn phái binh đi diệt thổ phỉ?
– Còn có thể là vì cái gì? Ngày hôm qua Mộc Quyết Minh cùng một đám thổ phỉ trên núi kéo đến tìm ngươi làm chuyện bất nhân bất nghĩa. Viên tỷ tỷ thần thông quảng đại của ngươi dùng cả ngày cật lực thuyết phục Huyện thái gia hạ lệnh chi binh để nàng ấy đi diệt phỉ, đồng thời cũng chủ động ôm hết chuyện này vào người, còn không phải bởi vì muốn thay ngươi báo thù hay sao?
Mộc Đinh Hương đè ép không được sự tinh nghịch vốn có của mình, nhân cơ hội này nàng phải tranh thủ thời gian trêu chọc đối phương một chút.
Nghe Mộc Đinh Hương nhắc đến cái tên Mộc Quyết Minh nàng mới chợt nhớ ra, trong lòng cũng cảm thấy thật sự tức giận. Hôm qua nếu không phải hắn xuất hiện nàng chắc chắn sẽ không dễ dàng đồng ý đi phó ước, càng không cần phải nói đến chuyện cấp cho Bạch Phúc Hồng cơ hội làm chuyện xằng bậy.
Tưởng tượng đến cảnh nếu hôm qua Viên Phượng Hoa không kịp thời ứng cứu, hậu quả vạn kiếp bất phục là đều nàng không thể tránh khỏi, vì thế cảm xúc của nàng đối với người đệ đệ tên Mộc Quyết Minh kia chỉ còn lại toàn là sự tức giận. Bây giờ trước mắt Viên Phượng Hoa lại đang nghĩ cách giúp nàng báo thù, bảo sao trong lòng nàng không thấy cảm động cho được, nhưng mà nàng cảm động một thì lại lo lắng đến tận mười, nàng lo lắng ngày mai lên núi người ấy có thể sẽ bị thương hay không? Nghe nói bọn thổ phỉ trên núi Dương Sơn ai nấy cũng đều hung tàn, nàng mong người mình thương ngàn vạn lần không nên xảy ra chuyện mới tốt.
Mộc Đinh Hương nhìn ra được tiểu cô nương trước mặt trong lòng đang vô cùng lo lắng, nàng tinh tế vội vàng lên tiếng an ủi.
– Viên tỷ tỷ các nàng chưa bao giờ làm chuyện mà bản thân chưa nắm chắc, giả sử chỉ vì báo thù cho ngươi, kia khẳng định các nàng cũng đã có kế sách vẹn toàn. Diệt thổ phỉ chính là chuyện đại sự, hiện giờ Huyện thái gia cự tuyệt thỉnh cầu tróc nã Bạch Phúc Hồng vậy thì đương nhiên ông ta đối với chuyện diệt phỉ phải phục tùng hết mực.
Lưu đại tiểu thư nghe tiểu cô nương nói thẳng ra chuyện Bạch Phúc Hồng vẫn còn tiêu dao ngoài vòng pháp luật, cảm giác sâu sắc ngoài ý muốn càng làm cho nàng tức giận hơn nữa.
– Họ Bạch kia đối xử với ta như vậy, cư nhiên hắn vậy mà lại không có chuyện gì?
– Niệm Niệm ngươi đừng có gấp, Viên bộ đầu để ý ngươi như vậy sao có thể để tên tiểu nhân kia ung dung ngoài vòng pháp luật. Chỉ là hiện giờ tên nghiệt súc ấy cấu kết với quan lại, Huyện thái gia và Bạch Lâm ở giữa còn có mối quan hệ bí mật. Tuy bề ngoài chúng ta không đối phó được bọn họ, nhưng trong góc tối làm sao các nàng có thể để cho đám người đó được sống yên ổn.
Nói xong lại lên tiếng nhắc nhở thêm đôi ba câu.
– Sở Ngu còn có một món nợ máu chờ Bạch gia hoàn trả lại, thù mới hận cũ chất chồng lên nhau, bọn họ từng người từng người đừng hòng trốn thoát.
______________________
Đám thổ phỉ chiếm cứ núi Dương Sơn này đã được vài thập kỷ, ban đầu chỉ là một ít lưu dân bách tính cùng đường chạy đến đây nhằm mục đích tránh né loạn thế. Môi trường sống trên núi cực kỳ khắt nghiệt, vì để có thể tồn tại, bọn họ dần dần mới bắt đầu tổ chức cướp bóc hàng hoá của những đoàn thương nhân tình cờ đi ngang qua.
Nhưng theo việc tài vật cướp được càng ngày càng nhiều, tư tưởng của đám lưu dân này bắt đầu trở nên dị dạng bành trướng. Bọn họ thong thả sống chậm rãi, ngày qua ngày càng không thể tách rời cách sinh tồn bằng phương thức đánh cướp tiền của này. Chờ khi thế đạo bình định trở lại, đám người này không muốn xuống núi làm ruộng nữa, dần dà thổ phỉ trên núi Dương Sơn xuất hiện càng ngày càng nhiều. Kể từ đó, đoạn đường gần ngọn núi này cũng thường xuyên phát sinh cố sự, thương đội đi ngang qua hay người dân bình thường đều khó tránh khỏi việc phải nộp tiền và vật phẩm, hiện giờ nơi này đã trở thành một khối u ác tính của tất cả những quận huyện lân cận.
Nay huyện Nhạc Sơn có thể dẫn đầu phong trào tiến hành diệt phỉ, những thương hộ giàu có trong thành đều vui mừng khôn xiết, bọn họ sôi nổi khảng khái góp tiền và tài vật cho quân dân tham gia vào đợt diệt phỉ này.
Mặt khác, những quận huyện xung quanh nghe được tin cũng phái người đến chi viện. Cuối cùng chỉ một lời kêu gọi lại tổ chức được một đại quân có hơn mấy trăm người tình nguyện tham gia.
Đám thổ phỉ trên núi Dương Sơn bất quá chỉ hơn trăm người mà thôi, đại quân mà Viên Phượng Hoa dẫn dắt đã gia tăng đến con số năm sáu trăm người, hơn nữa còn được trang bị vũ khí và áo giáp cực kỳ hoàn mỹ. Nhân số đối lập lại cách xa như thế, đại quân mang trên người sứ mệnh diệt phỉ tại thời điểm xuất phát sĩ khí cao ngất trời, lúc tấn công lên núi càng như thế chẻ tre không gì cản được.
Bởi vì nhiều năm qua, những người cầm quyền ở các châu huyện xung quanh mạnh dạn mở miệng tuyên bố muốn dẫn binh đi diệt phỉ nhưng cuối cùng lại không hành động, qua vài lần như vậy nên nhóm thổ phỉ cũng dần dần thả lỏng cảnh giác. Bọn họ đắc ý về việc địa hình nơi này chiếm đầy ưu thế, chưa kể chúng còn dùng vũ lực tuyệt đối, giả sử muốn trực tiếp đem quên lên núi áp chế triệt hạ cũng chưa chắc có tác dụng.
Thế nhưng Viên bộ đầu uy phong lẫm liệt lấy một chọi mười càng không phải nói chính là danh bất hư truyền, nhóm thổ phỉ muốn liều chết chống cự cũng không thể chống lại được, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn tước vũ khí đầu hàng.
Viên Phượng Hoa nhìn lướt qua một đám thổ phỉ phần phật quỳ rạp trên mặt đất, nàng ung dung hạ lệnh trói chặt bọn họ lại. Chỉ là tìm đi tìm lại trong đám người này nàng cũng không thấy được thân ảnh của Mộc Quyết Minh, Viên bộ đầu nén giận, lạnh giọng đặt câu hỏi.
– Có bấy nhiêu đây người thôi sao, có ai xuống núi đến nay chưa về hay không?
Đại đương gia của đám thổ phỉ ở núi Dương Sơn ngoan ngoãn cúi đầu đáp lời.
– Hết rồi, mấy ngày gần đây ta không có an bài người nào xuống núi làm nhiệm vụ.
Viên Phương Hoa chỉ cười lạnh một tiếng, trầm giọng hỏi ngược lại.
– Ta đây hỏi ngươi, cái tên Mộc Quyết Minh kia đang ở nơi nào? Còn có những tên hôm trước xuống núi chạy đến trà lâu làm xằng làm bậy đang ngồi ở đâu, tất cả đều đứng ra cho ta!!
Những kẻ quỳ dưới đất toàn bộ đều nghe rõ được câu hỏi này, lúc sau bên trong đám người bắt đầu một trận tranh cãi xôn xao, thậm chí có người còn hùng hùng hổ hổ quát lên.
– Ta nói triều đình dù miệng nói diệt phỉ nhưng lâu như vậy vẫn chưa có hành động, hôm nay không hề có dấu hiệu lại tấn công lên núi, nguyên lai là mầm tai hoạ do tên cẩu tạp chủng họ Mộc kia đem lại.
Người kế bên cũng sôi nổi phụ hoạ, miệng hắn mắng to cái tên Mộc Quyết Minh.
Viên Phượng Hoa mặc kệ đám người đang diễn vở tuồng chó cắn chó, lại đặt câu hỏi thêm một lần nữa:
– Mộc Quyết Minh đang ở nơi nào? Những kẻ tham gia vào ngày hôm đó còn không mau đứng ra. Ta đếm từ một đến ba nếu vẫn còn không có người đứng ra vậy thì liền bắt đầu từ đại đương gia của các ngươi, bàn tay có mấy ngón thì ta chém cho rớt hết, ta hỏi một lần liền chém một lần!!
Tên đại đương gia có hàm râu quai nón kia vừa nghe nữ nhân mặc phục sức bộ khoái này dõng dạc tuyên bố thì sợ chết đi được. Vừa rồi hắn bị người trước mặt giáo huấn một trận, mặt mũi khỏi nói đều bị đánh tới nỗi sưng phù, lúc này hắn nào dám cả gan tiếp tục trêu chọc nàng nữa, hết cách chỉ đành phải hướng về đám thuộc hạ quát lớn:
– Còn không mau nói cho đại nhân biết đám cẩu tạp chủng kia đang ở nơi nào?
– Đám thuộc hạ ở núi này hôm đó ai đi theo tên kia cũng mau đứng ra, nếu không đứng ra, chờ lão tử tìm được cơ hội liền đem cả đám các ngươi băm thây vạn đoạn!!
Tên râu quai nói hùng hổ buông lời đe doạ, những người còn lại nghe thấy tuyệt nhiên không một ai dám lên tiếng đáp trả. Đợi hắn liên tục chất vấn vài lần, rốt cuộc cũng có mấy người run run rẩy rẩy sợ hãi đứng dậy.
Viên Phượng Hoa đại khái nhìn lướt qua, quả nhiên trong số người này có vài tên từng canh giữ trước cửa trà lâu vào ngày hôm ấy.
– Mộc Quyết Minh đâu? Hắn trốn ở chỗ nào?
Viên Phượng Hoa thốt ra lời nói lạnh lùng, lạnh còn hơn gió rét ngày đông.
– Vừa rồi hắn nhân lúc hỗn loạn đã chạy ngược về hướng trên núi….
Một tên thổ phỉ có vóc dáng nhỏ bé mở miệng đáp lời.
Viên Phượng Hoa giương mắt nhìn phương hướng trên đỉnh núi, lúc trước nàng từng quan sát qua địa hình nơi này. Nàng biết rõ mặt trái của núi Dương Sơn là địa hình dốc đứng, căn bản không có đường xuống núi. Một khi Mộc Quyết Minh chạy lên đỉnh núi, vậy hắn sẽ không thể đi quá xa.
– Đưa bọn họ áp giải về đại lao nha môn để quân binh quản giáo, những người ban nãy đứng lên thì tách ra để giam giữ, quay về ta sẽ đích thân xử lý.
Nói xong nàng liền an bài cho quân binh xuống núi, còn nàng thì rút kiếm đuổi theo tên tặc nhân chạy trốn về phía đỉnh núi kia.
Ngay khi Mộc Quyết Minh nghe được tin tức đại quân triều đình đến đây diệt phỉ thì quân binh đã tiến đến dưới chân núi, hắn ý thức được tình hình sắp không xong, thậm chí còn có thể đoán được kết cục của mình. Kế hoạch diệt phỉ lần này sở dĩ có thể triển khai hỏa tốc như vậy, ngòi nổ mấu chốt quả nhiên chính là chuyện hợp tác giữa hắn và Bạch thiếu gia vào ngày hôm trước.
Ngày ấy Viên Phượng Hoa mang theo hai tên bộ khoái vội vàng đuổi tới trà lâu, nhìn tiểu nha hoàn đi theo bên cạnh mấy tên bộ khoái là người mật báo, hắn biết rõ kế hoạch của bản thân đã bị bại lộ.
Cũng may Viên Phượng Hoa vì nóng lòng muốn cứu người nên không quá để ý tới đám người bọn họ, vì vậy mới để hắn tránh thoát một kiếp. Nhưng điều hắn không ngờ tới là nữ nhân họ Viên vậy mà vì chút việc cỏn con này lại tổ chức được một đội quân đông người như vậy, trực tiếp kéo thẳng lên núi tiêu diệt thổ phỉ.
Ý thức được điểm này, tức khắc hắn sợ hãi đến độ hai chân đều run lên, thừa dịp người khác không chú ý liền chạy thẳng về phía đỉnh núi. Hắn tính toán chờ sao khi việc này trôi qua lại lén lút xuống núi, nhất định hắn sẽ chạy đến những châu huyện hỗn loạn để tìm đường sống.
Chỉ là hắn ngàn lần không ngờ tới, Viên Phượng Hoa cư nhiên vác kiếm đuổi theo đến tận đỉnh núi.
Đường lên đỉnh núi chỉ có một lối đi duy nhất, cây cối trên này vừa dày vừa rậm rạp để có thể ẩn nấp nhưng Viên Phượng Hoa là ai kia chứ? Ở vùng này nàng là nữ bộ đầu tiếng tăm lừng lẫy, từng ở biên cương của nước Đại Chu vật lộn sinh tử với đám yêu thú, huống chi một tên nam nhân nho nhỏ như Mộc Quyết Minh sao có thể chạy thoát khỏi sự truy sát của nàng.
Dọc theo đường đi hắn bẻ gãy những nhánh cây để mở lối đi, đạp vỡ những chiếc lá cây đã mục nát, dưới chân dẫm qua từng lớp cây bụi cỏ đều trở thành manh mối hữu ích để Viên Phượng Hoa truy đuổi.
Rất nhanh, Viên Phượng Hoa phát hiện tên tiểu tử kia đang quỳ sát dưới đất, hắn trốn sau lưng một bụi cây rậm rạp để che giấu hành tung. Mộc Quyết Minh rất cảnh giác nên ngay khi trông thấy bóng dáng có người đến gần liền bò dậy muốn chạy nhưng bất luận hắn chạy hướng nào thì Viên Phượng Hoa đều có thể đến trước một bước, ngăn trở đường đi của hắn, thẳng đến khi hắn bắt đầu trở nên kiệt sức.
– Thế nào? Sao không chạy nữa đi?? Ngày đó không phải ngươi chạy rất nhanh hay sao?
Viên bộ đầu khoé miệng mang theo nét châm biếm, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người thanh niên đang thở hồng hộc trước mặt.
Mộc Quyết Minh tự biết bây giờ chạy thoát là điều vô vọng, hơn nữa mối quan hệ thông đồng giữa hắn và Bạch Phúc Hồng đã bị bại lộ, hắn biết lúc này bị bắt đi nhất định chỉ còn đường chết.
Vốn dĩ hắn là người có tính cách nóng nảy. Trước kia, thời điểm còn ở chung với Mộc Đinh Hương thì ngày nào hắn cũng lớn tiếng chửi mắng tiểu cô nương, chửi chẳng cần lý do, thấy không ưa mắt là chửi. Bây giờ tự biết không thể nào chạy thoát, hắn càng không biết lựa lời mà nói, liên tục gân cổ hướng về phía Viên Phượng Hoa mắng chửi một hồi.
Viên bộ đầu mặt vô biểu tình mà thưởng cho hắn mấy cái bạt tay, đem hắn đánh đến mức đầu óc ong ong hết cả lên. Rốt cuộc Mộc Quyết Minh không dám lên tiếng nữa, hắn quỳ rạp trên mặt đất tùy ý để người này trói lại, ngoan ngoãn theo về nha môn huyện Nhạc Sơn.
Khi trời vào đêm, Viên Phượng Hoa không có tiến hành đem Mộc Quyết Minh giam giữ đơn độc mà nàng dứt khoát đưa hắn nhốt chung một phòng với tên thủ lĩnh của đám thổ phỉ, ngoài ra bên trong phòng giam còn có năm sáu tên tay chân thân cận của đám thổ phỉ núi Dương Sơn. Đến sáng ngày hôm sau, thời điểm đi kiểm tra phòng giam thì Mộc Quyết Minh đã bị đánh tới mức không còn hình người.
Ngày ấy xuống núi, những tên thủ lĩnh của đám thổ phỉ đã biết được lý do tại sao quân binh đột ngột kéo lên Dương Sơn. Bọn họ nghe từ trong miệng mấy tên thuộc hạ kể lại, ngày đó Mộc Quyết Minh thỉnh cầu bọn họ xuống núi để hạ thuốc một vị cô nương.
Trở về chưa được bao lâu, đại quân diệt phỉ của triều đình đã ùn ùn kéo đến. Không phải tên tiểu tử này thọc vào tổ ong vò vẽ thì còn có thể là ai?
Vì thế một khắc khi hắn được đưa vào phòng giam, mấy người bị nhốt bên trong đối với Mộc Quyết Minh tay đấm chân đá. Chờ đến khi trời sáng, Viên Phượng Hoa gọi người kéo hắn ra ngoài thì trên người hắn đã không còn chỗ nào lành lặn.
Từ đầu đến cuối Viên Phượng Hoa chưa từng cho hắn một ánh mắt, nàng chỉ kêu những người khác làm việc theo trình tự. Hơn nữa trước đó hắn đã có tiền án chặn đường cướp bóc, thêm việc hôm trước tham gia chuyện hạ dược một vị cô nương, từng việc từng việc đều được tiến hành ghi chép cẩn thận vào ký lục, sau cùng để hắn lăn dấu tay nhận tội. Chờ phán quyết cuối cùng dành cho đám thổ phỉ Dương Sơn được đưa ra, Mộc Quyết Minh nhiều tội thì bị phạt nhiều, không phải tù mọt gông thì cũng bị an bài đến Nam Cương chịu trọng hình lao dịch.
Giải quyết xong xuôi chuyện của Mộc Quyết Minh, Viên Phượng Hoa liền đem thư nhận tội của hắn đặt trước mặt của La huyện lệnh, bên trên viết rõ cụ thể và chi tiết quá trình hắn và Bạch Phúc Hồng cấu kết với nhau.
Hai ngày trước La huyện lệnh còn thấy Viên Phượng Hoa vui vẻ dẫn dắt đại quân đi diệt thổ phỉ, hắn còn tưởng rằng nàng đã từ bỏ chuyện truy cứu trách nhiệm đối với Bạch thiếu gia, hắn không ngờ đột nhiên nàng lại dùng tới chiêu thức này.
Nhìn lá thư thừa nhận tội trạng của Mộc Quyết Minh, trên đó viết rằng Bạch Phúc Hồng dùng tiền làm mồi nhử mua chuộc hắn. Mộc Quyết Minh nhận tiền rồi mang theo năm tên thổ phỉ liên tục theo dõi suốt mấy ngày, bọn chúng cẩn thận thăm dò lộ tuyến của Lưu Niệm Niệm.
Đợi sau khi hắn đem hành tung của Lưu Niệm Niệm báo cáo lại cho Bạch Phúc Hồng thì Bạch Phúc Hồng lập tức an bài cho hắn những việc cần làm ở quán trà. Đối phương để hắn phụ trách việc đem Lưu Niệm Niệm đưa tới căn phòng đã được chỉ định, loại thuốc kích thích dùng để hãm hại đại tiểu thư của nhà họ Lưu cũng là do một tay Bạch Phúc Hồng cung cấp.
Chứng cứ phạm tội mà nàng sở hữu đều nhất nhất chỉ thẳng vào đại thiếu gia nhà họ Bạch là Bạch Phúc Hồng, La huyện lệnh đọc xong tức khắc cảm thấy da đầu một trận tê dại.
– Viên bộ đầu, hiện giờ chúng ta vừa mới diệt thổ phỉ ở núi Dương Sơn, trước mắt vẫn có rất nhiều chuyện liên quan cần chúng ta phải xử lý. Bổn quan gần đây bận đến nỗi chân không chạm đất, nếu chuyện này vẫn chưa tạo thành thương tổn vậy chúng ta nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Chuyện nhẹ thì xử lý theo tình, hơn nữa đợt diệt phỉ lần này Bạch gia cũng chi không ít tiền, ngươi xem như bọn họ lấy công chuộc tội đi.
Viên Phượng Hoa tuy rằng miệng cười cười nhưng trong đáy mắt chứa đầy sự băng lãnh .
– Đại nhân, lúc trước nói không có chứng cớ chứng minh Bạch Phúc Hồng là kẻ chủ mưu đằng sau vụ án, còn đem hắn nhận định thành kẻ vô tội, thậm chí là người bị hại. Hiện giờ chứng cứ rành rành, chuyện này nếu không xử lý thoả đáng vậy thì không hay chút nào!!
La huyện lệnh và Viên Phượng Hoa cộng sự với nhau nhiều năm như vậy tất nhiên hắn hiểu rõ tính tình của nàng, hơn ai hết cũng càng hiểu rõ năng lực của nàng ra sao. Lần diệt phỉ này có thể thuận lợi như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, chiếu theo bảng công tích trên con đường làm quan của một vị quan, Viên Phượng Hoa đã có thể cho hắn một dấu chấm kết thúc viên mãn.
Thế mà hiện giờ nàng lại chết sống cắn lấy một cái án nhỏ bé không bỏ, nghĩ bằng đầu gối cũng biết người mà Bạch thiếu gia mạo phạm có mối quan hệ không cạn với Viên bộ đầu. Hắn ý thức được điểm này, không khỏi càng thêm đau đầu.
Nhưng trước mắt hắn đã thu bạc của Bạch gia, tiến cũng không được mà lui cũng không xong, giờ cũng chỉ có thể tìm cách kéo dài thời gian mà thôi.
Viên Phượng Hoa sao lại không biết trong lòng đối phương đang toan tính cái gì, nàng cười lạnh một tiếng rồi xoay người đi ra khỏi cửa.
Thời điểm Sở Ngu trở lại huyện Nhạc Sơn, nàng lập tức đi tìm Dung Tuyên để nói cho đối phương biết từ hôm nay trở đi bộ lạc Tang tộc sẽ không cung cấp nguyên liệu cho Bạch gia nữa. Nàng yêu cầu Dung Tuyên căn cứ vào nhu cầu đặt hàng và nguồn cung cấp nguyên liệu để tiến hành sản xuất hàng loạt, đồng thời bắt đầu cho trưng bày hàng mới lên kệ ở những cửa hàng bán vải của Dung gia, những cửa hiệu này nằm rải rác trong huyện Nhạc Sơn và cả ở những châu huyện xung quanh.
Đối với Dung Tuyên mà nói, thiên địa này bao la rộng lớn, hàng hoá của nàng từ nay sẽ mặc sức mà ngao du khắp nơi.
Đến tận lúc này Mộc Bạch Chỉ mới nghe được chuyện kinh khủng phát sinh trên người của tiểu muội muội, hơn hết vẫn là người đệ đệ thân sinh với mình lại tán tận lương tâm đem muội ấy đưa vào miệng cọp, nàng tức đến độ sắp hộc máu.
Vì thế nàng thương lượng với Dung Tuyên, nàng muốn đến thăm Lưu Niệm Niệm.
Tuy rằng Quý Vân Nương không vui khi Viên Phượng Hoa đến nhà thăm hỏi Niệm Niệm nhưng Dung Tuyên là ai kia chứ? Hiện giờ Dung gia đón gió phát triển cực kỳ thịnh vượng, thỉnh đối phương đến nhà làm khách nàng mừng còn không kịp.
Nhưng khi nhìn thấy Dung Tuyên và Mộc Bạch Chỉ nắm tay không rời ung dung tiến vào trong sân, lòng nàng bỗng nhiên lộp bộp một chút. Này Tần gia đại phu nhân cùng với Lục phu nhân tại sao lại thân mật như thế, điều này làm nàng liên tưởng đến nữ nhi nhà mình và Sở Ngu, sắc mặt từ vui sướng bỗng chốc hóa thành màu đen tựa như trăng sáng đêm rằm bị mây đen che phủ.
Thiên hạ này tại sao bây giờ nữ nhân cùng với nữ nhân đều có xu hướng muốn sống chung, thế đạo chẳng lẽ thay đổi rồi hay sao?
Nhớ lại cái đêm mà nàng nhận lại nữ nhi, ở trong tiểu viện sáu nữ nhân này tụ lại một chỗ nói chuyện rất vui. Khi đó nàng nên sớm nhìn ra manh mối, chỉ trách bản thân lại ngây ngốc cho rằng các nàng chỉ là mối quan hệ tỷ muội tốt.
Quý Vân Nương bây giờ có khổ cũng không thể nói thành lời, hiện giờ tỷ tỷ ruột của Niệm Niệm cùng người cầm quyền của nhà họ Dung là một đôi, hai người này đến thăm thậm chí còn tay trong tay lắc lư trước mặt nàng, phần nàng muốn đuổi người ta về cũng đuổi không được. Trong lòng Niệm Niệm yêu thích Viên Phượng Hoa, để nó nhìn thấy mấy người này ở trước mặt lúc ẩn lúc hiện ân ân ái ái, muốn nữ nhi quên đi cái người họ Viên kia e là còn khó hơn lên trời.
Liên tiếp mấy ngày như vậy, Quý phu nhân gấp đến độ khoé miệng cũng sắp co rút cứng ngắc.
Đồng dạng ở nhà họ Bạch, bầu không khí cũng là một mảnh mây đen che phủ. Bạch Lâm quả thật sắp bị đứa con trai duy nhất của mình làm cho tức chết.
– Ngươi nhìn lại bản thân của mình xem, đọc sách cũng không chịu đọc, ngươi không đỗ tú tài trở về ta cũng chẳng nói ngươi câu nào, nhưng vì sao ta đã cảnh cáo mà rốt cuộc ngươi vẫn phải chạy đi trêu chọc Lưu Niệm Niệm? Ngươi phải biết rằng lão cữu của ngươi đấu đá với nhà họ Lưu nhiều năm như vậy, chẳng phải hắn cũng chưa từng đấu thắng hay sao?
Bạch Phúc Hồng mang vẻ mặt uể oải quỳ trên mặt đất, xương sườn bên hông ẩn ẩn đau nhói. Hắn nào biết Lưu Niệm Niệm cảnh giác như vậy, chưa đi đến cửa nhưng lại âm thầm sai tiểu nha hoàn đi tìm Viên Phượng Hoa mật báo, làm hại kế hoạch của hắn còn chưa bắt đầu đã trực tiếp thất bại.
Hắn có chút ủy khuất, mếu máo nói:
– Lão cữu nói với con gần đây cha vội vã muốn tìm nhân sâm cổ, còn không phải bởi vì con muốn chia sẻ gánh nặng với cha một ít hay sao? Hơn nữa kế hoạch lần này vốn không có chút nào sơ hở, nếu con thật sự đắc thủ cha cũng chẳng cần phải suốt ngày phát sầu vì những thứ này.
Bạch Lâm nghe hắn trơ trẽn nói mấy lời này thì càng thêm giận sôi.
– Không sơ hở, có cái gì trên đời này mà không sơ hở? Hiện tại ngươi nhìn xem không phải cũng đã thất thủ rồi hay sao? Ngu xuẩn thì thôi đi, đã vậy còn thích làm những chuyện khiến cả nhà xấu hổ. Làm cho đã rồi để lại cho ta một cái cục diện rối rắm, giúp ngươi thu dọn còn phải xuất ra một đống bạc, có phải ngươi chê gánh nặng trên vai ta chưa đủ nhiều có đúng hay không?
– Cha!! Không phải người đi tìm Huyện thái gia rồi sao? Việc này cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì cho cam, nói sao đi nữa cuối cùng con vẫn chưa làm gì được nàng. Giả sử họ muốn kiện cáo cũng tìm không ra chứng cứ, hơn nữa nhà chúng ta sắp sửa tung một loạt hàng hoá mới ra thị trường, đến lúc đó tiền muốn kiếm bao nhiêu thì kiếm bấy nhiêu.
Bạch Lâm trừng mắt nhìn hắn, buông giọng cảnh cáo.
– Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện cho đợt hàng này có thể bình yên vô sự và buôn bán thuận lợi, nếu chẳng may có chuyện xấu xảy ra, nhà chúng ta chắc chắn xong đời.
Bạch Lâm trước sau chuẩn bị thật lâu, đoạn thời gian từ tháng trước cho tới tháng này hắn dùng để xây dựng cửa hàng và trưng bày hàng hoá, nhìn chung ở huyện Nhạc Sơn, cửa hiệu từ lớn cho tới bé đều xuất hiện hàng hoá của nhà họ Bạch. Mấy ngày gần đây Bạch Lâm thường xuyên mang theo Đinh Khải đi tuần tra các cửa hàng trong huyện, nhìn đám đông rầm rộ kéo tới mua hàng hắn cười đến độ không khép được miệng. Bây giờ chỉ cần chờ đến mùng mười để khởi động và khai trương toàn bộ chuỗi cửa hàng, đến lúc đó hắn liền không cần phải lo lắng về vấn đề tài chính nữa.
Nhưng việc hắn ngàn lần không ngờ tới chính là vào buổi sáng ngày mùng chín, Dung gia đột nhiên tuyên bố tung thêm đợt hàng mới ra thị trường. Khách vào những cửa hiệu thuộc quyền sở hữu của nhà họ Dung đều có thể mua được hàng mới, những cửa hiệu không thuộc về Dung gia đều có thể đến tận xưởng lấy hàng sỉ về bán lẻ.
Bạch Lâm vội vàng xuất môn đi xem xét, hắn đi tuần một lượt các cửa hàng, phát hiện hàng hoá của Dung gia không đơn giản chỉ là hàng dệt từ vải bông, trong đó có hơn phân nửa trở lên là phẩm lụa làm từ tơ tằm, vừa lung linh vừa xa hoa lộng lẫy. Hàng hoá bây giờ sở hữu chất lượng khác xa với trước kia, hàng chất lượng chiếm hơn một nửa cửa hàng, hơn nữa trên lụa còn bố trí hoa văn và hình thêu thủ công, nhìn tổng thể sản phẩm khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay
Mặc dù giá cả cao đến ngất trời, thậm chí nếu đem so với Bạch gia còn muốn cao gấp ba lần, dẫu đắt là vậy nhưng vẫn có một đám người sôi nổi đến mua. Đặc biệt có một ít thái thái nhà giàu và các cô nương hô to châm ngôn chỉ mặc quần áo từ vải do Dung Tuyên làm ra, nằm thì nằm trên chăn gối của nhà họ Dung sản xuất, khí thế hơn nữa là sử dụng vải dệt của Dung gia sẽ được vinh hoa phú quý, phúc khí đầy nhà.
Chưa đầy nửa ngày kể từ khi Dung Tuyên tung ra sản phẩm mới, danh tiếng đã chiếm lĩnh toàn bộ thị trường vải vóc ở huyện Nhạc Sơn. Hàng hoá của Bạch gia cũng chậm nhịp tung ra thị trường, tuy giá cả đã hạ một nửa so với trước đó nhưng lại không thể lọt vào mắt những người giàu có.
Nhìn hết thảy thế cục trước mắt, đầu óc Bạch lão gia đều ầm ầm vang lên, hắn âm thầm tự hỏi tại sao lại như thế ? Sau khi tỉnh lại hắn tự mình bắt đầu bày mưu tính kế và thiết trí bố cục, không có khả năng bị người khác đuổi theo nhanh như vậy.
Cứ cho là ở nhà Dung Tuyên cũng có tơ tằm vậy thì nguồn cung cấp này từ đâu mà tới, trên đời này không có nguồn cung cấp nguyên liệu nào tốt hơn bộ lạc Tang tộc. Hơn hết là do hắn lấy hai cha con Sở Phong và Sở Ngu làm tín vật giao dịch, dựa vào đó mới có thể bắt được giá cả tốt.
Nếu Dung Tuyên nhập nguyên liệu từ địa phương khác thì lợi nhuận nàng ta nhận được sẽ bị ép xuống thật thấp, nhất định là như vậy….
Bạch Lâm trong lòng tự an ủi chính mình, hắn nghiêng ngả lảo đảo chạy về đến nhà. Kêu gia nhân cấp tốc đi gọi Đinh Khải tới, hai người thương lượng xem bây giờ nên làm thế nào mới phải.
Còn chưa bắt đầu thương nghị lại nghe được gia nhân chạy tới bẩm báo, nói rằng bên ngoài có người đến đòi nợ.
Bạch lão gia và Đinh Khải hai người đưa mắt nhìn nhau, hắn không biết từ khi nào trong nhà lại thiếu nợ bên ngoài.
Thỉnh người vào cửa để dò hỏi, cuối cùng mới biết hoá ra nhi tử tốt nhà mình chạy ra ngoài vay tiền, kỳ hạn là một tháng. Hiện giờ một tháng đã qua nhưng không thấy tín hiệu đem bạc đến trả, người lại bị cấm túc ở nhà, đối phương không thấy được hắn chỉ đành kéo đến tận nhà đòi tiền.
Bạch Lâm tức giận đến mức cả người phát run, hắn không thể tưởng tượng nhi tử mà mình dùng mọi cách để yêu thương, đứa con tiền đồ xán lạn cư nhiên đi mượn tiền người khác. Hơn nữa mấy ngày trước vừa diễn ra sự kiện hạ dược, nhất cử nhất động của Bạch Phúc Hồng bây giờ đều nằm ngoài ý liệu của hắn, đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế.
Bạch Lâm giận dữ hét lớn một tiếng, lạnh giọng gọi Bạch Phúc Hồng ra đây đối chất.
Bạch Phúc Hồng đã nhiều ngày bị cấm túc trong nhà, chỗ nào cũng chẳng được đi. Lúc này hắn đang nằm trên giường ngủ, nghe được phụ thân ở ngoài sân lớn tiếng gọi tên của mình, hắn hoảng sợ, té ngã lộn nhào, chật vật chạy ra ngoài sân.
Ánh mắt đầu tiên liền thấy được Tư Mã Lương Tài và vị bằng hữu chuyên cho vay nặng lãi, tức khắc Bạch Phúc Hồng hai chân run rẩy, cả người đổ mồ hôi, bang một tiếng quỳ rạp trên mặt đất.
Ban đầu tâm lý của Bạch Lâm còn mang sự hoài nghi, hắn cho rằng khả năng có người đỏ mắt chuyện làm ăn của nhà họ Bạch ngày một phát triển nên tìm cớ đến đòi tiền, nhưng nhìn tình cảnh phát sinh trước mắt, những chuyện này không khỏi có liên quan đến nhi tử nhà mình.
Bạch Phúc Hồng nhìn bộ dạng giận tím mặt của Bạch Lâm, lòng hắn hoảng sợ tột độ. Mặc kệ thế nào, trước mắt chỉ có phụ thân mới có thể cứu được hắn.
Nháy mắt hắn ra vẻ khóc lóc thảm thiết, hắn tiến lên bằng cách quỳ gối, hèn mọn ôm lấy chân Bạch Lâm rên rỉ cầu xin:
– Cha, không phải con chủ động vay tiền…. Là tên kia, là Tư Mã Lương Tài dụ con đi mượn tiền, hắn còn mang con đến sòng bạc đánh bài. Cha ơi,….. cha, ngay cả chuyện lần trước con hạ dược Lưu Niệm Niệm cũng là do hắn đưa ra chủ ý, thuốc kia cũng là do hắn đưa cho con.!!
Bạch Lâm không ngờ Bạch Phúc Hồng còn học theo thói xấu đi chơi bài bạc, hắn biết nhi tử nhà mình ngoan như vậy sao có thể vô duyên vô cớ chạy đi làm mấy chuyện không đàng hoàng, nguyên lai quả thật có người đứng sau xui khiến.
Đôi mắt âm trầm của hắn đảo qua nhóm hai người Tư Mã Lương Tài, dù hai người này giao thiệp với vô số tên du côn vô lại nhưng thú thật cả hai chưa từng gặp qua đôi mắt nào ngoan độc như vậy.
Vị bằng hữu của Tư Mã Lương Tài tên gọi Mã Lục, bình thường bất quá cho vay một nhưng đòi tiền gấp hai, hắn còn thông qua việc kiếm ăn xảo trá làm phương thức và châm ngôn sống. Và dĩ nhiên, về khoản đa mưu túc trí hắn không thể nào so với tên cáo già sống lâu năm như Bạch Lâm được.
Bất quá hắn là người cho mượn tiền, bấy giờ về tình về lý đều xem như đã nằm gọn trong tay của hắn, vì vậy hắn bắt đầu ngang ngược mở miệng tranh cãi.
– Ta là kẻ cho vay nặng lãi thì làm sao nào? Ta đâu có cưỡng bức nhi tử của ngươi đến chỗ ta vay tiền, khi vay cũng đã định ra kỳ hạn rõ ràng, ngoài ra còn có phí định kỳ. Quý công tử hiểu rõ tất cả những điều trên nên mới hạ quyết định, nhìn đi, bên trên tờ biên lai này còn có chữ ký và dấu tay của hắn.
Bạch Lâm tiếp nhận tờ khế ước, vừa nhìn liền thấy đúng thật là chữ ký của Bạch Phúc Hồng!
Nhưng lúc này trong nhà có quá nhiều chuyện phiền lòng, hơn nữa giai đoạn này là thời điểm mấu chốt mà Bạch Lâm từng nhắc đến, bây giờ năm mười lượng mà nói cũng rất quan trọng.
Huống chi Bạch Phúc Hồng vay mượn tổng cộng năm mươi lượng bạc, cộng thêm lợi tức định kỳ, lăn qua lộn lại đã gần chạm mốc bảy mươi lượng bạc. Số tiền lớn như vậy bảo hắn làm sao không tức giận cho được?
Dù số tiền mà hắn đem đi đút lót cho Huyện thái gia bất quá chỉ một trăm lượng bạc.
Bạch Lâm giận sôi máu, một câu cũng nói không nên lời. Hắn lấy cây gậy nằm bên cạnh đánh thẳng lên người của Bạch Phúc Hồng, đối phương không dám tránh né, mới đánh vài gậy đã bắt đầu mở miệng kêu cha gọi mẹ. Thẳng đến khi Bạch phu nhân từ bên ngoài trở về, nhìn thấy một màn như vậy nàng liền quỳ xuống đất cầu xin Bạch Lâm mau mau dừng tay.
Bấy giờ Bạch Lâm đánh mãi cũng thấy mệt mỏi, rốt cuộc mới chịu dừng lại nghỉ ngơi. Mấy ngày trước Bạch Phúc Hồng bị Viên Phượng Hoa đánh vào xương sườn, vết thương cũ còn chưa tốt lên đã có thêm vết thương mới, hắn cả người khổ không thể tả.
Mã Lục nhìn một màn kịch diễn ra trước mắt, hắn không chút khách khí nói:
– Bạch lão gia, hai người bọn ta hôm nay đến đây lấy bạc chứ không phải đến đây để xem Bạch lão gia thi hành gia pháp, còn thỉnh lão gia nhanh chóng lấy tiền ra, nhận được tiền bọn ta mới tạm chấp nhận rời đi.!
Bạch Lâm bây giờ đi đâu lấy ra được tiền? Trong lòng vừa giận lại tức tên khốn Tư Mã Lương Tài dẫn dụ nhi tử nhà mình lầm đường lạc lối, bây giờ là thời điểm mấu chốt mà hai tên này lại tới nhà đòi tiền, đen đủi thật sự!
Hắn trầm giọng đáp cho có lệ:
– Mấy ngày gần đây Bạch gia chúng ta vừa tung ra đợt hàng mới, cấm kỵ không nên chi tiền ra bên ngoài. Chư vị chờ ít hôm rồi hãy sang, đến lúc đó bạc ta chuẩn bị sẵn chờ các ngươi tới lấy.
Hai người Tư Mã Lương Tài và Mã Lục tuy rằng nóng lòng muốn lấy tiền nhưng lúc này bọn hắn đối với Bạch Lâm vẫn tồn đọng một tia sợ hãi, hơn nữa bây giờ toàn bộ huyện Nhạc Sơn và cả những châu huyện xung quanh đều xuất hiện cửa hàng của nhà họ Bạch, hai người nghĩ rằng đến lúc đó tiền thu vào không hết sao Bạch Lâm có thể không trả số bạc cỏn con này. Vả lại bọn họ muốn chạy cũng chạy không thoát, vì thế hai người không muốn tiếp tục dây dưa ở đây thêm nữa, hiên ngang xoay người đi ra khỏi cửa.
Bạch Lâm nhìn theo bóng dáng hài người Tư Mã Lương Tài rời đi, lại cúi đầu nhìn xuống bộ dạng Bạch Phúc Hồng nằm dài dưới đất như con chó chết, biểu tình trên mặt đen tối không rõ.
Tác giả có lời muốn nói:
Viên Phượng Hoa: Cả ngày hôm nay không thể nhìn thấy mặt tức phụ của mình, ta rất nhớ nàng.
Lưu Niệm Niệm: Bảo bảo mau đến đây, ta nhớ ngươi!