Phàm Nhân Tu Tiên
Edit: Ry
Căn phòng tràn đầy tiếng nói cười, Thẩm Tinh Trác lại nuốt không trôi.
Gã không hiểu tại sao mình lại nhớ tới Lục Nhiên vào lúc này.
Rõ ràng chỉ mới mấy ngày trước, gã còn chè chén với anh em, chẳng bao giờ để ý Lục Nhiên, có gặp phải thì cũng chỉ thấy thằng lỏi đó thật ngứa mắt.
Nhưng giờ, nhìn cảnh người nhà vui vẻ hòa thuận, gã cứ luôn nghĩ tới cái xô nhựa màu vàng bị thất lạc trong vườn.
Thẩm Tinh Nhiễm cười rất vui.
Nó dẻo miệng, nịnh bà Thẩm cười nắc nẻ.
Thẩm Tinh Trác thấy nó ăn bánh gatô trong đĩa, ăn được vài miếng đã chán, đẩy sang một bên.
Những món khác cũng thế.
Thẩm Tinh Trác nhìn chằm chằm đĩa bánh kia, bỗng hỏi: “Không ăn nữa à?”
“Dạ?” Thẩm Tinh Nhiễm không hiểu sao gã lại hỏi cái này, bèn nói: “Em đang nói chuyện với mẹ mà, để lát nữa rồi ăn tiếp.”
Thẩm Tinh Trác biết, “lát nữa” chỉ là lí do.
Thẩm Tinh Nhiễm sẽ không bao giờ chạm vào đồ trong mâm nữa.
Đây là bình thường.
Mà gã, tự dưng chú ý đĩa bánh kia, mới là không bình thường.
Chỉ là một miếng bánh thôi, không ăn thì vứt đi là được.
Đồ ăn khác cũng thế, muốn ăn lúc nào cũng có.
Chẳng ai quan tâm những chuyện này.
Dù cho quan hệ của gã với Thẩm Tinh Nhiễm rất thân thiết, gã có thể ăn chung đĩa với Thẩm Tinh Nhiễm, nhưng sẽ không bao giờ ăn đồ thừa của nó.
Vì không cần thiết.
Chính gã cũng thường xuyên vứt đồ ăn.
Nhưng giờ…
Cái bánh này không hợp khẩu vị của Thẩm Tinh Trác, nhưng gã lại nhăn nhó ăn hết.
Mỗi một miếng vào miệng, trong đầu sẽ hiện lên hình ảnh hôm đó Lục Nhiên nheo mắt ngậm cọng khoai tây chiên.
Cái thứ thực phẩm rác đầy đường kia lại khiến Lục Nhiên như chú mèo con hạnh phúc.
Ăn xong bánh, Thẩm Tinh Trác nhìn những người khác.
Đầu tiên là Thẩm Hồng Nguyên luôn ra vẻ uy nghiêm, thỉnh thoảng nhắc nhở Thẩm Tinh Nhiễm, thỉnh thoảng ra lệnh cho người phục vụ.
Sau đó là bà Thẩm đắm chìm trong niềm hạnh phúc của ngày sinh nhật, cười nói không ngừng.
Còn có Thẩm Tinh Nhiễm ôm tay bà, tí tởn đùa giỡn.
Thẩm Tinh Trác biết không đúng lúc, nhưng cái tính ngang ngược bất chấp mọi thứ của gã bỗng trỗi dậy, chợt mở miệng: “Hôm nay không gọi Lục Nhiên tới có sao không?”
Mọi âm thanh tự động ngừng.
Sắc mặt ba người kia cứng đờ, khó coi vô cùng.
Thẩm Tinh Trác nhìn bọn họ, tâm tình cũng trở nên phức tạp.
Gã vừa nghĩ, có lẽ mình cũng giống họ, vừa thầm sảng khoái vì sắc mặt khó coi của cả ba.
“Anh tự nhiên nhắc tới nó làm gì!” Thẩm Hồng Nguyên vẫn chưa hết ám ảnh, hoàn toàn không muốn nghe hai chữ Lục Nhiên trên bàn cơm.
Bà Thẩm cũng chẳng khá hơn là bao.
Thẩm Tinh Trác không muốn ăn nữa, gã tựa lưng vào ghế, mân mê con dao ăn trong tay, lười biếng bảo: “Nó mà biết chắc sẽ tức lắm nhỉ?”
Nói xong, Thẩm Hồng Nguyên và vợ lập tức xanh mặt.
Bà Thẩm thấp thỏm bảo: “Nó, nó, nó sẽ không bày trò gì nữa chứ?”
Chỉ có Thẩm Tinh Nhiễm suy tư nhìn Thẩm Tinh Trác, sau đó bảo: “Không ai nói cho anh ấy thì sao anh ấy biết được? Với cả, hình như anh ấy… Không nhớ sinh nhật mẹ thì phải?”
Bà Thẩm lập tức xị mặt.
Sinh nhật của bà, bà có quyền không mời Lục Nhiên.
Nhưng nếu Lục Nhiên không nhớ thì đúng là cái thứ vô lương tâm. (Editor: Loại mẹ kiểu này địa ngục nó cũng từ chối nhận : D)
Thẩm Tinh Trác cảm thấy chán, ngồi thêm một lúc rồi về.
Thẩm Tinh Nhiễm đuổi theo gã.
“Anh! Sao anh lại đi? Mẹ sẽ buồn lắm đó.” Nó kéo gã lại.
Thẩm Tinh Trác tựa người vào cửa xe, rủ mắt nhìn Thẩm Tinh Nhiễm, cẩn thận quan sát nó.
Gã chợt phát hiện, Thẩm Tinh Nhiễm không hề giống đứa trẻ trong mơ.
Trong mắt nó giấu quá nhiều thứ, tâm tư quá phức tạp.
Nhưng dù gì cũng là đứa em mình yêu thương mười mấy năm, Thẩm Tinh Trác dịu giọng bảo: “Không sao, mẹ giận anh là chuyện thường ngày rồi.”
Thẩm Tinh Nhiễm lại khuyên vài câu.
Nó nhìn chằm chằm Thẩm Tinh Trác, tự dưng hỏi: “Anh hai, vừa rồi anh nhắc tới Lục Nhiên làm gì?”
Thẩm Tinh Trác khép hờ mắt, vẫn là điệu bộ cà lơ phất phơ bao ngày, nhìn Thẩm Tinh Nhiễm.
Nếu là bình thường, có lẽ gã sẽ thử tâm sự với nó.
Nhưng giờ, gã không có hứng.
Thế là cũng không nhiều lời, chỉ bảo: “Tâm trạng không tốt thôi.”
Nghe vậy, Thẩm Tinh Nhiễm lại yên tâm.
Thẩm Tinh Trác không hòa hợp với người trong nhà, tính tình hách dịch, chắc là có chuyện gì không vui nên không muốn để người khác vui, cố tình nhắc tới Lục Nhiên để chọc tức họ.
“Anh à, anh đừng lao lực quá, nếu không được nữa thì mình về nhà đi… Không cần mở công ty nữa.”
Nói xong nó lập tức biết mình lỡ lời, hơi hối hận.
Nhưng lần này Thẩm Tinh Trác lại không giận.
Không biết gã nghĩ gì, bâng quơ gật đầu, sau đó ngồi vào xe.
Thẩm Tinh Nhiễm sầm mặt, không biết là Thẩm Tinh Trác không quan tâm, hay là gã thật sự định về làm việc cho tập đoàn.
Thẩm Tinh Trác không thấy biểu cảm của nó.
Gã lái xe dạo quanh thành phố.
Giờ đã muộn rồi, hầu hết hàng quán đều đã đóng.
Chỉ còn một tiệm bánh vẫn mở.
Thẩm Tinh Trác xuống xe, đứng ngoài tiệm, nhìn chằm chằm đống bánh trong quầy thủy tinh.
Gã cứ đứng đó nhìn, cho tới khi nhân viên ra hỏi: “Xin hỏi anh cần gì ạ?”
Lúc bấy giờ gã mới sực tỉnh.
Thẩm Tinh Trác xoa trán, chính gã cũng không rõ mình ở đây làm cái gì.
–
Trưa hôm sau.
Thẩm Tinh Trác lại tới tiệm đồ ăn nhanh kia.
Vẫn là giờ sau bữa sáng, quán tương đối vắng khách.
Lục Nhiên mới xong một đợt bận, đang bấm đơn giao hàng.
Nhác thấy bóng người trước quầy, cậu theo bản năng nói: “Hoan nghênh quý khách ghé tiệm của chúng tôi, xin hỏi quý khách cần gì ạ?”
Lại mãi không thấy ai trả lời.
Lục Nhiên ngẩng lên, nhìn thấy mặt của Thẩm Tinh Trác.
Chào mừng quý khách.
Chỉ bốn chữ đơn giản đã khiến Thẩm Tinh Trác khó chịu vô cùng.
“Cậu…”
Gã muốn bảo, cậu nói như thế với tôi làm gì?
Lại nhớ ra Lục Nhiên đang đi làm.
Lục Nhiên không chỉ nói với gã, mà sẽ còn nói với mỗi người bước vào tiệm.
Cái sự khó chịu kia lại càng ăn sâu.
Gã muốn nói, cậu không nhận ra tôi à?
Nhưng nhận ra thì sao, quan hệ giữa gã và Lục Nhiên còn không bằng người xa lạ.
Chí ít người xa lạ sẽ không giết chó của Lục Nhiên.
Thẩm Tinh Trác dập tắt mọi ý tưởng, trầm giọng bảo: “Tới ăn cơm.”
“Ờ thế gọi món đi.” Lục Nhiên chỉ vào thực đơn.
Cậu không biết Thẩm Tinh Trác nghĩ cái quái gì, cũng không quan tâm.
Mỗi ngày lao động đổi lấy tiền lương, đây là cuộc sống của cậu.
Không có việc để làm mới là chuyện đáng sợ.
Nhưng Lục Nhiên không ngờ Thẩm Tinh Trác sẽ tới liên tục mấy ngày liền.
Chẳng biết tới làm trò gì, trông như thằng khờ.
Lục Nhiên chưa bao giờ ngừng đề phòng nhà họ Thẩm.
Nhưng được một bữa trưa miễn phí, cậu gắn thêm cho Thẩm Tinh Trác cái mác “coi tiền như rác”.
Thẩm Tinh Trác nhìn chằm chằm thực đơn, không biết gọi cái gì.
Gã chưa bao giờ có hứng thú với đồ ăn nhanh.
Bình thường, nếu mà ra ngoài ăn, gã hoặc là đi chuỗi nhà hàng nổi tiếng, hoặc là đi câu lạc bộ cao cấp.
Do dự nửa ngày, gã chọn một phần khoai tây chiên.
Lục Nhiên liếc gã, đột nhiên chỉ vào cái biển trên đỉnh đầu: “Cái gà rán này ngon này.”
— Nghe bảo thế.
Vì cái này là mắc nhất.
“À, thế thêm cái đó đi.” Thẩm Tinh Trác nói.
Lục Nhiên nhìn gã, lại chỉ vào phần hamburger thịt bò siêu đắt đỏ: “Cái này cũng ngon.”
— Cũng là nghe nói.
Lục Nhiên chưa bao giờ được ăn.
Nhưng giá cả ở một quán ăn ven đường, trong mắt Thẩm Tinh Trác chẳng có gì khác, nói ngắn gọn là: mấy đồng bạc lẻ.
Gã dứt khoát chọn mấy món Lục Nhiên bảo, cũng không thắc mắc tại sao cậu lại đề cử chúng.
Gọi món xong, gã đứng yên trước quầy không nhúc nhích.
Lục Nhiên phải nhắc: “Tìm chỗ ngồi đi, anh đang chặn đường người khác đấy.”
Thẩm Tinh Trác nghẹn họng nửa ngày.
Cậu hai nhà họ Thẩm mà ra ngoài, không nhường đường cho người khác là đức tính tốt, gã chẳng bao giờ ý thức được mình sẽ chắn chỗ ai.
Thẩm Tinh Trác rề rà tìm một bàn gần quầy.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi.
Gã ngồi ở bàn, quan sát thiếu niên bận rộn sau quầy.
Lại thêm mấy đợt khách bước vào.
Hôm nay là cuối tuần, có rất nhiều đơn đặt giao tận nhà, thiếu niên xách từng cái túi giấy gói đồ của khách, đặt lên quầy.
Có lẽ là vì mỗi ngày phải đi sớm về khuya, chốc chốc lại ngáp một cái.
Đồ ăn chẳng mấy chốc đã làm xong.
Lục Nhiên buồn ngủ chết đi được, rất là lười, không muốn hầu hạ Thẩm Tinh Trác.
Nhưng đề phòng vẫn còn đó.
Tính tình thằng cha này không tốt, trời biết cậu mà không làm thì gã có lấy đó làm cớ để gây sự không.
Có khi mấy ngày nay tới tiệm là để bắt lỗi, bắt cậu nghỉ việc.
Thẩm Tinh Trác nhìn khay đồ ăn trên quầy.
Gã nghĩ tới mấy lần trước Lục Nhiên mang đồ ăn tới cho mình, đứng dậy vươn tay định tự bưng.
Nhưng Lục Nhiên vẫn nhanh hơn gã một bước, cầm cái khay bước ra khỏi quầy.
Đặt khay xuống trước mặt gã, xếp sẵn giấy ăn.
Sự khó chịu lại dâng lên trong lòng Thẩm Tinh Trác.
Trong đầu gã lúc thì là cảnh Thẩm Tinh Nhiễm thoải mái ngồi ở bàn nếm đồ ăn, lúc thì là bộ dạng Lục Nhiên nói với gã “hoan nghênh quý khách”.
Cơn giận bùng lên.
Gã xẵng giọng hỏi: “Cậu nhất quyết phải làm cái việc này à?”
Lục Nhiên chớp chớp mắt, nhìn Thẩm Tinh Trác.
Bảo sao cậu hai nhà họ Thẩm chăm tới đây thế, hóa ra là chờ ở chỗ này.
Lục Nhiên thong thả ngồi xuống, hỏi Thẩm Tinh Trác: “Chứ không thì sao? Tôi không đi làm thì ai cho tôi tiền?”
“Mẹ không cho cậu?” Thẩm Tinh Trác hỏi.
“Chứ sao.” Lục Nhiên cười: “Bà ta còn nợ tôi 1 tỉ kìa.”
“Cho nên cậu ở cái chỗ này làm nhân viên phục vụ? Mỗi ngày nói hoan nghênh với người ta, sau đó bưng đĩa bưng bát hầu hạ tận bàn?” Thẩm Tinh Trác bắt đầu nói không lựa lời.
Gã không biết mình muốn biểu đạt cái gì, tóm lại là không muốn thấy Lục Nhiên như vậy.
“Cậu hai.” Lục Nhiên không hề giận.
“Đừng có coi thường người khác như vậy.” Cậu nói: “Đây là công việc hàng ngày của phần lớn người trên thế giới này, không có bọn tôi thì đám nhà giàu các anh ngồi chờ hít không khí à?”
“Ý tôi không phải thế!” Thẩm Tinh Trác bắt đầu gắt.
Lục Nhiên bình tĩnh nhìn gã.
Thẩm Tinh Trác mà cáu lên thì không quan tâm ai hết, máu lên não thật thì đến cả Thẩm Tinh Nhiễm cũng có thể bị chửi.
Nhưng lần này, đối diện với cặp mắt đen nhánh của Lục Nhiên, gã tịt ngòi.
Quay đầu đi, hít sâu vài hơi, chủ động đè nén cơn giận.
Gã hỏi Lục Nhiên: “Chủ tiệm này trả cậu bao nhiêu? Tôi cho cậu gấp 3, đừng có làm ở đây nữa.”
“Oa.” Lục Nhiên rất là bất ngờ.
Kiếp trước cái nhà họ Thẩm dí cậu chạy khắp nơi không xài chiêu này.
“Được.” Lục Nhiên đồng ý.
Thẩm Tinh Trác nghe vậy mới thấy dễ chịu hơn một chút.
“Nhưng mà…”
“Nhưng cái gì?” Thẩm Tinh Trác hỏi.
Lục Nhiên cười với gã: “Nhưng mà cậu hai ở trong mắt tôi không có danh dự gì hết á, nên anh phải dự chi tiền lương cho tôi, nhận tiền rồi tôi mới từ chức.”
Nói xong cậu chìa mã QR chuyển khoản của mình ra.
________________________
Nhắc lại lần cuối là không có lịch ra chương cụ thể, thích edit khi nào đăng khi đó, hiện đang tập trung cho vũ khí và bận với cuộc sống nên bộ này sẽ ra chương rất nhỏ giọt, cụ thể chắc là phải tới tháng 10 mới ra chương nhiều hơn. Mình sẽ không trả lời các bình luận như hỏi bao giờ có chương, hỏi lịch, mà sẽ xóa luôn nếu nhìn thấy. Hãy tôn trọng nội quy trong nhà mình.