Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi
Edit: Bàn
Cuối tuần, công đoàn quả nhiên phái người tới, giải thích rõ với Tống Dã là xưởng cần thu hồi nhà ở.
Không phải là trong xưởng không có tình người, mà là vì nhà ở vẫn luôn không đủ. Mấy năm qua nhiều công nhân mới vào, gia đình công nhân viên mới kết hôn muốn chuyển nhà cũng không có nhà để ở. Hai người cố gắng chen chúc trong phòng đơn kí túc xá nhân viên còn đỡ, chứ những nhà nhiều người thì không thể không ra ngoài xưởng thuê nhà.
Tống Dã học sinh cấp 2 lại một mình ở trong căn nhà lớn, thật sự không thể chấp nhận được. Huống chi rất nhiều công nhân phân xưởng vẫn còn ôm hận ý với Tống Chí Quốc, sớm muộn gì cũng có người lấy chuyện này ra làm loạn trong xưởng.
Vợ chồng Khúc Đại Giang hai ngày trước đã làm một chuyến đến công đoàn, bày tỏ quyết định sẽ cho Tống Dã ở lại nhà mình.
Công đoàn lúc đầu rất buồn rầu, đứa nhỏ 16 tuổi nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, cho dù sắp xếp cho Tống Dã thế nào cũng không tốt lắm. Hiện tại Khúc gia bằng lòng thu nhận hắn đã giúp công đoàn giải quyết một vấn đề khó khăn lớn.
Hôm nay công đoàn đặc biệt phái tới hai người phụ nữ lớn tuổi, nhưng đối mặt với Tống Dã vẫn có chút khó nói.
Tống Dã chủ động nói với họ: “Cháu biết rồi, cuối tuần này cháu có thể dọn ra.”
Một dì nói: “Chị Cao nhà đối diện cháu đã nói qua với bọn dì rồi… Cháu xem, cháu còn cần gì không? Nếu có thể giải quyết, cả xưởng đều tận lực giúp cháu giải quyết.”
Tống Dã không khách khí nói: “Đúng là cháu có việc cần nhờ công đoàn hỗ trợ.”
Khúc Liệu Nguyên ngủ đến to cả đầu, gần 10 giờ mới rời giường, mặc áo ba lỗ cùng quần đùi cỡ bự từ trong phòng đi ra, thấy trên bàn có bánh quẩy liền ngắt một cái ăn, nghe thấy một trận ầm ĩ trong sân, hỏi Cao Tú Nguyệt: “Mẹ, dưới tầng đang làm gì thế?”
Cao Tú Nguyệt đáp cậu nói: “Tiểu Dã đang bán đồ dùng trong nhà nó.”
Khúc Liệu Nguyên đứng dậy chạy xuống nhà.
Tống Dã đứng một chỗ nói chuyện với một chú hàng xóm Gia Chúc Viện.
Phía trước có một cái bàn, một cán bộ công đoàn ngồi sau bàn, bên cạnh cũng có mấy người của công đoàn, mấy người hàng xóm vây quanh bọn họ hỏi han.
Trước bàn có một tấm bảng dán một tờ giấy đỏ, trên đó viết:
Tủ lạnh 2 cửa: 1500 tệ
Điều hoà cây: 1500 tệ
Điều hoà treo tường: 1000 tệ
Bàn ăn 1.6m + 4 ghế ăn: 800 tệ
Tủ quần áo: 800 tệ
Giường + đệm 2m: 1000 tệ
Giường + đệm 1.8m: 800 tệ
Bàn tích hợp kệ sách: 500 tệ
…
Trên tờ giấy đỏ kia viết đầy chữ, phía sau cũng có rất nhiều, Khúc Liệu Nguyên không nhìn kĩ, ngơ ngác bước đến cạnh Tống Dã.
Chú hàng xóm Gia Chúc Viện đang nói chuyện với Tống Dã nhìn cậu một cái, nói: “Liệu Nguyên, cháu không chọn gì sao? Giá cả rất phù hợp.”
Khúc Liệu Nguyên còn chưa lên tiếng, Tống Dã nói: “Dì Cao muốn cái máy giặt quần áo, hôm qua quyết rồi ạ. Chú thấy không, cháu không viết máy giặt quần áo ra đây này.”
Ông chú gật đầu, lại tiếp tục cò kè mặc cả: “Chú lấy cả tủ lạnh với điều hoà, tính giá 2800 luôn được không?”
Tống Dã nói: “Chú Lý, cháu viết đều là giá thấp nhất rồi, không giảm được nữa đâu. Nếu chú muốn thì cháu tặng chú cái máy sấy tóc Panasonic, mới dùng mấy lần, y như mới. Chắc chắn dì sẽ thích.”
Chú Lý cười, nói: “Ấy, TV nhà cháu thế nào? Bán không?”
Tống Dã nói: “TV hỏng rồi ạ.”
Chú Lý tính toán, nói: “Được, chú lấy cả hai, để chú về gọi dì qua nhà cháu xem qua cái tủ lạnh với điều hoà đã.”
Tống Dã nói: “Vậy để cháu giữ trước cho chú, nếu người khác hỏi thì cháu bảo đã được đặt trước rồi. Chú quyết nhanh một chút.”
Chú Lý đồng ý rời đi, về nhà gọi vợ đến xem.
“TV hỏng rồi à?” Khúc Liệu Nguyên nói, “Hôm qua không phải…”
Tống Dã nói: “Suỵt.”
Khúc Liệu Nguyên liền ngừng miệng. Trên áo ba lỗ của cậu thủng một lỗ, Tống Dã duỗi ngón tay móc móc, trêu chọc cậu nói: “Đồ ngủ cậu đây à?”
“Áo ba lỗ cũ của ba tớ, mặc ở nhà.” Khúc Liệu Nguyên không để ý lắm, nói, “Sao cậu không nói là muốn bán đồ? Nói trước thì tớ đã dậy sớm giúp cậu chút rồi.”
Tống Dã nói: “Không sao, công đoàn giúp thu tiền viết hoá đơn, đưa tiền rồi mới được mang đồ đi.”
Tai hoạ ngầm lớn nhất của việc bán đồ thế này là sợ có người cầm đồ không trả tiền. Nếu tình huống như vậy xảy ra, một đứa trẻ như Tống Dã cũng chẳng có biện pháp gì hay để đối phó. Hiện giờ công đoàn can thiệp, toàn bộ giao dịch đều diễn ra rất an toàn.
Hơn nữa phần lớn người đến đều không hỏi Tống Dã, sợ hắn tuổi còn nhỏ nói chuyện không rõ, có chuyện đều trực tiếp đi hỏi mấy người của công đoàn đến giúp đỡ sau bàn kia.
Bởi vì giá niêm yết cũng không cao, đồ nội thất và gia dụng đều là đồ tốt, người nhà họ Tống sử dụng nâng niu, trông vẫn rất mới, hơn nửa buổi sáng đã bán được không ít, đồ lớn đã bán hết, còn lại lẻ tẻ ít bình hoa vật trang trí tranh vẽ gì đó, chẳng thừa lại bao nhiêu. Còn có hai dì vì cùng tranh nhau cái bàn là hơi nước đứng mà suýt chút nữa cãi vã.
Gần tới trưa, người trong xưởng tới càng nhiều, có không ít công nhân viên chức không sống trong khu nghe tin cũng chạy tới xem có nhặt được một ít gì hay không.
Khúc Liệu Nguyên rốt cuộc cũng cảm thấy xấu hổ vì bộ quần áo rách trên người, về nhà thay một bộ có thể mặc ra cửa.
Vừa đúng lúc Cao Tú Nguyệt làm cơm xong, nói: “Tiểu Khúc, con xuống dưới mời mấy người công đoàn qua nhà ta ăn.”
Khúc Liệu Nguyên đáp, xuống dưới mời, bên kia thảo luận một chút, bảo phụ nữ tới Khúc gia ăn trước, ăn xong thì đổi lại đàn ông đi.
Cậu tìm đến Tống Dã đang ngồi bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Mẹ tớ hấp bánh bao rồi, cậu đi ăn đi, tớ thay cậu một lúc. Tất cả đều không được mặc cả, tớ biết rồi.”
Tống Dã nói: “Cái nhỏ cho được thì cứ cho, nhanh nhanh xử lý cho xong, tớ ăn xong xuống ngay.”
Hắn lên tầng, giúp Cao Tú Nguyệt đưa bánh bao và canh cho hai dì bên công đoàn, còn mình thì vào bếp, cầm một cái bánh bao đứng ăn.
Trên bếp gas có một nồi canh trứng gà lớn đang nấu, mùi rất thơm.
Hắn đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài một chút, Khúc Liệu Nguyên ngồi xếp bằng ở dưới, nghiêng đầu nói chuyện với hai chị gái trẻ tuổi, đối phương hình như đang vừa ý một bó hoa cẩm tú cầu giả.
“Tiểu Dã sao cháu lại đứng đây ăn?” Cao Tú Nguyệt tiến đến, nhìn canh, tắt lửa, bỏ mấy giọt dầu vừng vào trong nồi, nói, “Mau vào trong ngồi ăn, dì lấy cháu bát canh.”
Tống Dã nhét bánh bao trong tay vào miệng, hai ba ngụm nuốt luôn, nói: “Không ăn canh đâu ạ, hôm nay đã nóng rồi, ăn canh càng nóng hơn.”
Cao Tú Nguyệt lại đưa bánh bao cho hắn.
Hắn nhận lấy, nói: “Dì Cao, chiều chú Khúc về, dì bảo chú qua nhà đối diện mang máy giặt quần áo về nhé.”
Cao Tú Nguyệt liếc hắn một cái, cười nói: “Không cần, nhà dì có máy giặt quần áo rồi.”
Tống Dã cũng cười, nói: “Cái kia là hoàn toàn tự động, số kg cũng lớn. Cháu nghe Tiểu Khúc kể rồi, máy giặt bên này không giặt được chăn bông mùa hè, dì còn phải giặt bằng tay. Dùng cái kia đi ạ.”
Hắn cắn bánh bao trên tay vào miệng, hai tay cầm thêm ba cái, nói: “Cháu xuống trước đây, cái này đem cho Tiểu Khúc.”
Cao Tú Nguyệt đi theo hắn ra cửa, nói: “Cháu hỏi nó xem có muốn ăn canh không nhé.”
Tống Dã nhảy xuống bậc thang, quay lại nói: “Chắc không ăn đâu, nó còn sợ nóng hơn cháu.”
“Dì Cao làm canh trứng gà, cậu muốn ăn không?” Tống Dã đưa bánh bao cho Khúc Liệu Nguyên, hỏi cậu.
“Nóng sắp chết rồi, ăn canh cái gì nữa.” Khúc Liệu Nguyên cắn nửa cái bánh bao, cố ý chẹp chẹp miệng hai cái, tỏ ý bánh bao này rất ngon.
Tống Dã thấy “Cẩm tú cầu: 10 tệ” trên bảng giá bị gạch, hỏi: “Hoa giả bán rồi à?”
Khúc Liệu Nguyên phồng má nói: “Đâu ra, đem cho đại mỹ nữ.”
Tống Dã: “… Ái chà.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Là chị gái Minh Minh, Minh Minh ấy, cậu nhớ không? Giờ học lớp 8, hồi bé tớ từng đánh nhau với nó.”
Tống Dã nói: “Bao nhiêu người đánh nhau với cậu rồi, tớ nhớ làm sao được. Chị gái nó xinh lắm hả?”
Khúc Liệu Nguyên gật đầu điên cuồng nói: “Đúng vậy đúng vậy, chị gái cực kì xinh đẹp!”
Tống Dã: “Cứ đẹp là cậu đem hoa của tớ cho người ta à?”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Chính cậu nói còn gì, cái nhỏ cho được thì cứ cho.”
Tống Dã: “Là mua đồ mới cho, có phải bảo cậu cho không đâu.”
Khi Khúc Liệu Nguyên đưa đồ cho người ta không nghĩ nhiều như thế, cũng không ngờ Tống Dã sẽ để ý một bó hoa giả đến vậy, không thể làm gì khác là cả vú lấp miệng em nói: “Ai bảo không nói rõ.”
Tống Dã không nói nữa, cầm một quyển sổ lên tính tiền.
Khúc Liệu Nguyên gặm bánh bao, cũng không nói chuyện.
Tống Dã cầm ba cái bánh bao xuống, Cao Tú Nguyệt hấp bánh bao cỡ bự, Khúc Liệu Nguyên mới ăn hai cây bánh quẩy lúc 10 giờ, giờ ăn được hai cái bánh bao bự thì không ăn nổi nữa, còn lại một cái, dùng cùi chỏ đụng đụng Tống Dã thử thăm dò một chút, nói: “Tiểu Dã, cậu còn muốn ăn bánh bao không?”
Tống Dã nói: “Không ăn.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Thế thì tớ mang về.”
Khúc Liệu Nguyên đem bánh về nhà, lại đi xuống, nói với mẹ hai câu thì quên luôn chuyện xích mích vừa xảy ra, cao hứng bừng bừng nói: “Tiểu Dã, mẹ tớ vừa nói có một cái giường hợp cho cậu ngủ, hai ta không cần ngủ giường tầng, bọn mình mỗi người ngủ một giường luôn!”
Tống Dã dùng khoé mắt nhìn cậu.
Khúc Liệu Nguyên nhớ lại sự cố hoa giả, có chút ngượng ngùng, nói: “Không được, sao cậu vẫn còn nhớ? Đã qua hơn nửa ngày rồi.”
Đúng lúc đó một ông anh qua đây hỏi Tống Dã: “Tiểu Tống, cái đèn treo trong phòng khách bán không?”
Tống Dã nói: “Anh muốn thì cũng bán được thôi ạ, nhưng anh phải tự tháo ra.”
Khúc Liệu Nguyên đứng dậy bỏ đi.
Tống Dã liếc mắt nhìn cậu, tiếp tục nói với ông anh kia: “Cái đèn kia hình như mua hơn 1000, hàng xóm láng giềng em không làm khó, 150, anh muốn thì tìm người đến tháo đi.”
Đèn treo cũng được bán.
Ông anh đi qua bàn công đoàn trả tiền, Tống Dã ở bên này ghi thêm một khoản vào sổ.
Khúc Liệu Nguyên không biết vừa đi dạo một vòng chỗ nào, chắp tay sau lưng trở về, nâng cằm, một bộ dáng cà lơ phất phơ, nói: “Tống Tiểu Dã.”
Tống Tiểu Dã nói: “Tớ là anh cậu.”
Khúc Liệu Nguyên từ trước đến giờ co được giãn được, nói: “Anh, không phải anh trách em đem hoa giả cho người khác sao? Đây, trả lại anh hoa thật.”
Cậu lấy ra từ phía sau một bó hoa vừa hái, một bó thuỷ tiên, cúc dại, và cỏ đuôi chó, cùng một túm dày hoa dại cỏ dại không biết tên.
Tống Dã: “!”
Khúc Liệu Nguyên cười toe toét, lộ ra một cái lúm đồng tiền rất sâu trên má trái.
Thời tiết tháng 5 này, hoa dại nở rất đẹp. Một bó hoa lớn như vậy bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, với sức sống mãnh liệt và hương thơm sương cỏ nhẹ vô cùng…
Ngoài đồng cỏ mọc lan ra,
Mịt mù sương khói đậm đà rớt rơi.
Đẹp thay bỗng có một người,
Mắt trong mày đẹp, xinh tươi dịu dàng.
Tình cờ ta gặp được nàng,
Thật là thích hợp mơ màng bấy lâu. [1]
[1]: Đây là bài thơ “Dã hữu man thảo” của Khổng Tử. Bản dịch mình lấy trên thivien.Tống Dã: “…”
Khúc Liệu Nguyên cực kì bằng lòng với cái biện pháp hay này của cậu, cao hứng bừng bừng đến lấy lòng Tống Dã, không rõ vì sao Tống Dã không có phản ứng gì. Không vui sao? Tại sao Tiểu Dã không cười?
Tống Dã đang ngồi trên ghế đẩu. Cậu đứng lên cao hơn Tống Dã rất nhiều, từ góc này nhìn xuống Tống Dã, cảm giác đúng là không ổn lắm, thế là đột nhiên nhanh trí, quỳ xuống một chân, lớn tiếng thành khẩn nói: “Anh! Anh tha cho em đi, em biết sai rồi!”
Mấy người hàng xóm cùng mấy người công đoàn bên cạnh đồng loạt nhìn sang, hả? Hai đứa nhỏ này? Đang làm gì vậy?
——————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Báo cáo thầy cô, hai vị bạn học này mới 16 tuổi, tương lai sẽ có nhiều thay đổi. Vì biết nhiều độc giả tương đối quan tâm, nên tui đã nhiều lần nhắc nhở để không nhận nhầm công thụ. Nhưng mà chủ đề chính của câu chuyện này là “trưởng thành và tình bạn” chứ không phải là “tư thế cơ thể.”
Các vị thầy cô ngủ ngon nhé!