Sao NPC Lại Bị Tôi Dọa Sợ Rồi?

Rate this post

Lâm Hòe:…

“Được rồi, không trêu cậu nữa.” Sở Thiên dang tay nói, “Đi thôi, đi ăn cơm.”

Lâm Hòe: “Tôi có chút tức giận.”

Nói xong, y ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn Sở Thiên.

“Này, Sở Thiên! Lâm Hòe! Hai anh vẫn còn ở trên tầng sao?” Giọng nói Diệp Hiến từ dưới lầu truyền đến, “Các anh còn sống không vậy? Trả lời đi!”

“Còn sống.” Sở Thiên dựa vào lan can, thản nhiên nói xuống. Lâm Hòe đứng bên cạnh, tức giận mím môi.

Không biết tại sao, y luôn cảm thấy người này đã để ý tới điều gì đó. Vừa rồi nói nhảm, đi lòng vòng, tất cả cũng chỉ để lừa y mất cảnh giác rồi chớp thời cơ tấn công lên khuôn mặt đã thả lỏng của y… Nhưng hắn làm vậy với mục đích gì? Chẳng lẽ là…

Nhân viên tư vấn mỹ phẩm? Lâm Hòe nhìn bóng lưng đối phương, không khỏi nghĩ tới một người đàn ông có sức quyến rũ quỷ dị.

Và ba lần kiểm tra kỳ lạ đó… là cái gì? Kiểm tra nhéo mặt? Rốt cuộc là…

“Này, Lâm Hòe.” Y đột nhiên nghe thấy giọng nói của người kia, “Cậu nói xem, tại sao con quạ lại giống bàn làm việc?”

Lâm Hòe: “Hả? Anh nói gì cơ?”

“Không có gì.” Sở Thiên đáp, “Thôi… Quên đi.”

Người đàn ông như chợt cảm thấy nhàm chán, tay bắt đầu nghịch điện thoại. Lâm Hòe nhạy bén nhận ra hình nền điện thoại của hắn là một mảng màu tối đen.

Sở Thiên hồi lâu không nói chuyện, tựa hồ đối với Lâm Hòe mất hết hứng thú, hay nói đúng hơn là đối với bản sao này mất hết hứng thú. Lâm Hòe lại hỏi hắn: “Anh đang làm gì vậy?”

“Chơi.” Sở Thiên ngắn gọn đáp. Hắn dựa vào lan can ngáp dài, cũng không thèm nhìn Lâm Hòe.

… Không biết vì sao Lâm Hòe cảm thấy có chút không vui. Người trước mặt đã mất đi vẻ năng động vốn có, thay vào đó là sự lạnh lùng xa cách.

… Thôi bỏ đi, dù sao chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng đến y. Bọn y nhiều nhất cũng chỉ xem như đồng đội mới gặp, sinh hoạt với nhau vì lịch sự, chung giường cũng vì chủ nghĩa nhân đạo. Lâm Hòe suy nghĩ một chút, quyết định xuống tầng một mình. Chỉ là ngay sau đó, từ góc độ này, y chợt nhìn thấy một hình xăm tại phần eo bên trong chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của đối phương.

Y nhìn chằm chằm vào nó một lúc, đột nhiên hỏi: “Kia là hình xăm của anh à?”

“Ờ.”

… Lại là câu trả lời có lệ, quên đi, làm quỷ không chấp tiểu nhân. Lâm Hòe âm thầm ghi thù, đoạn bổ sung: “Trông giống như một con chim cánh cụt giẫm lên một con gấu bắc cực, trượt ra xa vài trăm mét rồi lộn nhào, ừm…”

Ngay sau đó, y nhìn thấy Sở Thiên quay phắt lại hỏi bằng giọng điệu kỳ quái: “Sao cậu lại nói như vậy, không, sao cậu lại nghĩ như vậy? Làm sao… có thể hình dung được như vậy?”

“Ờ…” Lâm Hòe cảm thấy có chút không tự nhiên dưới cái nhìn chằm chằm của đối phương.

“Cậu nghe được những lời này ở đâu? Không… không có khả năng…” Sở Thiên tự lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu, “Cậu…”

“Bởi vì thật sự rất giống… Không, giọng điệu tra hỏi của anh có ý gì?” Lâm Hòe vặn lại, “Anh nhìn cứ như tôi là kẻ thù đã cướp đi bạn gái của anh vậy…”

“Này này, hai anh còn làm gì vậy?” Âm thanh của Diệp Hiến từ tầng dưới tiếp tục truyền đến, “Nếu không xuống…”

“Đợi chút.” Sở Thiên lẩm bẩm, “Tôi vẫn còn chuyện cần xác nhận.”

Nói xong, hắn cầm điện thoại chạy về phía hành lang không thèm ngoảnh đầu. Lâm Hòe đột nhiên tràn trề sức sống hỏi: “Anh định làm gì?”

Không ngờ Sở Thiên mới nãy còn tỏ vẻ lạnh nhạt đã thật sự đáp lại lời y.

Sở Thiên nói: “Tìm cỗ máy thời gian.”

Lâm Hòe: “… Nói tiếng người.”

“Thật ra,” Sở Thiên nheo mắt, “Vừa rồi, lúc đang nói chuyện, trong đầu tôi chợt lóe lên một tia chớp. Nói cách khác… Tôi đã tìm ra manh mối về vụ giết người trong phòng kín này.”

Mặc dù người đàn ông này vừa rồi còn bày ra vẻ mặt tự kỷ, nhưng biểu hiện của hắn vào lúc này lại tràn đầy nhiệt huyết và tin cậy. Ánh mắt kiên quyết này, thật giống như… đã phát hiện ra mấu chốt.

Lâm Hòe phối hợp hỏi: “Vậy manh mối là gì?”

“Nhỏ giọng thôi.” Sở Thiên quay đầu lại, “Nói ra sẽ không linh.”

Lâm Hòe: Anh đang cầu nguyện đấy à…

Thái độ này… Hắn có phát hiện ra điều gì khác không? Trong lòng có chút thăm dò, Lâm Hòe hơi cúi đầu, để tóc mái che đi đôi mắt đỏ ngầu.

Ngón tay y hằn tơ máu, ngay sau đó, bả vai Lâm Hòe được một bàn tay đặt lên.

“Suýt nữa thì mất.” Sở Thiên cười khẽ, “Tôi để quên cái này trước cửa phòng tắm.”

Nói xong, hắn giơ tay phải lên, bên trong là chiếc cờ lê mang màu sắc lạnh lẽo đang lóe lên ánh bạc.

Lâm Hòe nhìn nó hồi lâu, chậm rãi mỉm cười.

“Thứ này của anh trông khá đặc biệt.”

“Là phần thưởng trong trò chơi rút thăm.” Sở Thiên vẫy tay, “Đi thôi, xuống tầng ăn cơm.”

Lâm Hòe đi theo hắn, yên lặng thu lại bàn tay chi chít tơ máu.

Y nhìn chằm chằm bóng lưng của Sở Thiên, khóe miệng khẽ nhếch.

“Khá thú vị…” Y thì thầm.

Lúc Lâm Hòe vào nhà ăn, mọi người đều đã dùng bữa xong. Trò chơi cực kỳ hào phóng, sẵn lòng cung cấp đầy đủ thức ăn và chỗ ở, mọi người còn chưa rời giường mà trên bàn đã bày sẵn những món ăn nóng hổi. Chỉ tiếc vừa xảy ra chuyện như vậy, chẳng ai còn tâm trạng ăn uống, mọi nỗ lực của trò chơi coi như bị vứt xó. Lâm Hòe nghĩ vậy liền cảm thấy có chút tiếc nuối.

Ngoại lệ duy nhất là Sở Thiên, người vừa dạo quanh lằn ranh sinh tử. Hắn một mình ăn hai suất cơm, vừa nhai vừa nói với Diệp Hiến: “Bánh bao không ăn có thể cho tôi.”

Diệp Hiến nhìn bánh bao nhồi thịt, vẻ mặt như sắp nôn: “Hiện giờ tôi không muốn nhìn bất cứ món nào có thịt…”

Cậu một bên nhìn chằm chằm bánh bao, một bên cố gắng lấy lại tinh thần để uống sữa. Hiện tại, chất lỏng, hay bất kì thứ gì có thể chảy đều khiến cậu liên tưởng tới một vài thứ không thích hợp xuất hiện trên thành phố văn học Tấn Giang.

Lâm Hòe nhìn người nọ đột nhiên trở nên hưng phấn cực độ, trong lòng thầm nghĩ, tên này thật là…

Có lẽ là chú ý đến ánh mắt của Lâm Hòe, người kia ngẩng đầu: “Cậu no chưa?”

Lâm Hòe: “… No rồi.”

Trong lúc Sở Thiên đang tấn công cái bánh bao tiếp theo, Diệp Khả Khả mặc áo phông đen từ trên tầng đi xuống: “Trương Lộ tỉnh rồi.”

“Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì.” Trương Lộ sắc mặt trắng bệch ngồi trên giường, “Là Bành Huyên lay tôi dậy, lúc mở mắt ra, Dao Dao đã không còn ở đây nữa… Vừa đẩy cửa nhà vệ sinh liền thấy… Đầu cậu ấy nằm nguyên trên bồn rửa, nhưng mọi thứ từ cổ trở xuống…”

Lúc này cô che miệng lại, trông như muốn nôn. Bành Huyên vỗ vai an ủi, cô liền ôm đối phương òa khóc.

“Con bé có thói quen thức dậy vào ban đêm không?” Đường Văn hỏi.

Trương Lộ lắc đầu.

“Tại sao cháu lại nghĩ như vậy?”

“Cháu lớn lên cùng Dao Dao, lúc nhỏ cũng thường ở nhà nhau. Nếu không uống thuốc cháu sẽ ngủ rất nông, vậy mà chưa từng nghe thấy tiếng cậu ấy thức dậy.” Trương Lộ mắt đỏ hoe, “Không nghĩ tới…”

Nói xong, cô lại bắt đầu khóc.

Mặc dù tử vong là chuyện thường thấy trong trò chơi, nhưng việc mất đi người một người bạn thân không phải ai cũng có thể chấp nhận. Sở Thiên lúc này mới hỏi: “Em nói em ngủ rất nông?”

Trương Lộ gật đầu: “Tinh thần em trước giờ vẫn không tốt lắm, muốn ngủ đều phải dựa vào melatonin*, dần dần thành ỷ lại. Lần này ra ngoài vội vàng, mang phải lọ thuốc gần hết… Tối qua đã uống nốt hai viên cuối cùng.”

Vừa nói cô vừa chỉ vào lọ thuốc trên tủ đầu giường, quả thực là một cái lọ rỗng, xem ra những lời này là sự thật.

“Nếu biết trước thì tối qua em đã không uống. Nếu em dậy kịp, có lẽ cậu ấy sẽ không…”

Sở Thiên khẽ nhíu mày, sờ cằm, lại hỏi tiếp: “Nhân tiện, em đã mua hàng chưa?”

“A, a! Em vẫn chưa mua!” Trương Lộ liền nhớ tới trò chơi. Cô vô thức đưa tay xuống gối nhưng không tìm thấy điện thoại đâu, khi ngẩng đầu phát hiện nó ở trên tủ đầu giường liền thở phào nhẹ nhõm.

Ứng dụng mua sắm mở vào tám giờ mỗi sáng, ngay từ lúc còn ở dưới tầng, mọi người đã hoàn thành việc đặt hàng. Hiện tại đã là chín giờ. Nhân cơ hội này, Hoàng Lộ cũng lên tiếng: “Vừa lúc, chúng ta hãy kiểm tra đơn đặt hàng của nhau nhé.”

Nói xong, cô lấy điện thoại ra, nhìn chằm chằm Lâm Hòe phía đối diện. Lâm Hòe nhún vai, cũng lấy điện thoại mở ứng dụng.

Vì là ngày đầu nên mọi người thống nhất chỉ mua một món đồ trong vùng an toàn, số tiền bỏ ra dao động từ 180 tệ đến 250 tệ. Khi đến lượt Lâm Hòe, Trương Lộ hỏi: “Tôi có thể xem được không?”

Cô vẫn nghi ngờ nhìn chòng chọc Lâm Hòe, người kia nhún vai, đưa ra điện thoại: “Cứ tự nhiên.”

Có hai đơn hiện trên giao diện.

Đơn hàng 1: Đồ ngủ Hàn Quốc chất vải mềm mại không co giãn

Đơn hàng 2: Sơ mi nam sang trọng mang phong cách cổ tích không được giảm giá

Hoàng Lộ:…

Sau khi cô xác nhận hồ sơ mua hàng không phải được làm giả mới miễn cưỡng chuyển sang người tiếp theo. Lâm Hòe lấy lại điện thoại, tiếp tục suy tư.

Ngay từ hôm qua, y phát hiện dù có mua bất cứ mặt hàng nào thì lịch sử đặt hàng cũng chỉ hiển thị vẻ ngoài vô hại của chúng.

Này cũng chẳng có gì lạ, nếu không độ khó của trò chơi sẽ càng giảm đi.

Sau khi kiểm tra một vòng, Hoàng Lộ không phát hiện điều gì bất thường. Trương Lộ cũng đã đặt hàng xong, cô lọc các sản phẩm có giá từ cao xuống thấp, cuối cùng chọn mua món đồ đắt nhất.

Toàn bộ quá trình mua hàng diễn ra vô cùng thuận lợi, điền tên, địa chỉ, số điện thoại, thậm chí còn lựa chọn bảo hiểm vận chuyển hàng hóa, cuối cùng là bước thanh toán với số dư tương thích.

Sau khi hoàn tất đơn hàng, hệ thống hiện ra thông báo mới: “Máy sấy tóc của bạn đã được đặt hàng thành công, dự kiến ​​giao vào 20h tối nay. Chung Thông Express hân hạnh phục vụ bạn đến cuối đời.”

Mọi người:…

“Vậy chính xác thì Phùng Dao chết vì điều gì?” Nghê Hiểu thắc mắc, “Nếu là vì thức dậy vào ban đêm… Nhưng nhà vệ sinh nằm bên trong phòng, không thể có khả năng bị giết do tự ý ra ngoài. Thêm nữa, Trương Lộ cũng đã nói, Phùng Dao không có thói quen thức giấc giữa đêm.”

“Khả năng cao là em ấy đã làm gì đó vi phạm quy tắc dẫn đến tử vong. Và đây cũng chính là việc em ấy đã làm trong nhà vệ sinh.”

“Vậy có thể là…” Sở Thiên xen vào.

“… Dù sao chắc chắn cũng không phải do chơi điện thoại.” Hoàng Lộ ngắt ngang, “Tôi nghĩ…”

Nói tới đây liền bế tắc, rốt cuộc thì tại sao Phùng Dao lại đi vệ sinh.

… Việc này bằng cách nào đó vẫn liên quan đến điện thoại.

Còn chưa suy nghĩ xong, sau lưng cô đã truyền đến một tiếng cười khẽ.

“Nói đến, quả thực có thể làm rất nhiều chuyện trong nhà vệ sinh, chẳng hạn như cạo râu, giải quyết nỗi buồn, rửa mặt…” Lâm Hòe đếm đầu ngón tay, “Đâu phải việc gì cũng có thể làm tại phòng ngủ đúng chứ? Đối với nhiều người, phòng vệ sinh là một nơi an toàn. Ví dụ như khi có động đất, nhiều người sẽ có xu hướng trốn vào đây. Bị giáo viên mắng cũng thường lén lút khóc trong này. Mấy con thủy quỷ kia cũng thích ẩn nấp trong bồn cầu nữa…”

“Vậy cuối cùng lí do là gì?”

“Khi người ta muốn giấu thứ gì đó, thông thường sẽ tìm đến một nơi không ai biết.” Lâm Hòe tiếp tục, “Lại nói, nếu là bạn thân, có khả năng sẽ biết mật khẩu điện thoại và mã thanh toán của nhau mà đúng không?”

Nói xong, Lâm Hòe từng bước tiến lại gần Sở Thiên, người đang nhìn chăm chú lọ thuốc trên tủ đầu giường. Đôi mắt anh đào xinh đẹp của y sáng ngời tựa như mặt hồ sâu thẳm.

“… Vậy, ngài lập trình viên.” Y ghé sát vào tai đối phương, “Dựa vào biểu cảm cùng khả năng suy luận lúc này, anh đang nghĩ gì vậy?”

Nói xong y lùi lại một bước, hơi nghiêng đầu chờ đợi câu trả lời của Sở Thiên.

Sở Thiên vẫn không chuyển tầm mắt, bình tĩnh nói: “Thật ra tôi đang suy nghĩ…”

“Đây là rác tái chế hay không tái chế?”

Lâm Hòe: ? ? ?

Tác giả có lời muốn nói:

Taobao: Một ứng dụng giết thời gian và cuộc sống, như người ta vẫn nói, thời gian là tiền bạc mà tiền bạc lại là mạng sống, vì vậy Taobao chính là đầu sỏ gây nên sự hủy diệt của toàn nhân loại.