Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
Sắc trời dần tối.
Thương Nguyệt cõng Vân Khê và Miểu Miểu trên lưng, hưng phấn xoay người đi về phía sâu trong hòn đảo.
Vân Khê vỗ vỗ vai nàng: “Thương Nguyệt, đợi đã, để tôi lấy vài thứ.”
Cô không nỡ vứt bỏ những vật liệu rách nát trên mặt đất.
Những chiếc rìu đá, những con dao đã bắt đầu thành hình, những sợi dây rơm bện một nửa, những chiếc cung tên thô sơ.
Nếu đống củi không có cách nào chuyển đi trong một lần, cô thậm chí còn muốn mang củi theo.
Vân Khê buộc rìu đá, dao đá và cung tên bằng một sợi dây rơm bện một nửa, cầm trên tay, đeo cung tên lên vai.
Miểu Miểu bụng to không còn sức để giữ bám theo sau lưng cả hai nên Thương Nguyệt dùng một tay đỡ nó trên tay.
Vân Khê nói: “Tối nay có vẻ hơi khó chịu, có lẽ sắp sinh rồi.”
Thương Nguyệt a a một tiếng.
Sau khi dập tắt lửa, lấy dụng cụ, Vân Khê nằm trên lưng Thương Nguyệt, Thương Nguyệt một tay ôm cô, một tay ôm Miểu Miểu, đi về phía sâu trong hòn đảo.
Càng đi, thảm thực vật càng rậm rạp, cây cối dần che kín bầu trời và ánh nắng.
Nơi này không có đường, Thương Nguyệt dùng đuôi quét một con đường.
Động vật trong rừng phát ra âm thanh kỳ lạ, Vân Khê đã rất quen thuộc với âm thanh của chúng.
Sau trận động đất và sóng thần, cô không nghe thấy âm thanh nào trong hai ngày đầu, hòn đảo hoàn toàn im lặng.
Nghe lại những tiếng ríu rít, vo ve, oa oa quen thuộc này, cô như được trở về những ngày bình yên, thanh thản trước đây.
Vân Khê nhìn lên bầu trời đêm.
Về đêm, những cành cây đan chéo nhau như mạng nhện khổng lồ, quấn kín cả bầu trời đêm. Cô chỉ có thể nhìn thấy chút ánh sáng mờ nhạt qua những vết nứt.
Với ánh sáng yếu ớt, có thể nhìn thấy một số loài động vật giữa những kẽ hở trên cành cây, đôi mắt chúng sáng lên trong bóng tối.
Gió thổi mạnh vào mặt cô, cảnh tượng không ngừng lao nhanh trên đường này mang đến cho cô một cảm giác quen thuộc và cô đơn không thể giải thích được.
Vân Khê thầm tìm kiếm loại cảm giác quen thuộc này. Thật lâu sau, cuối cùng cô cũng nhớ đến bản thân khi còn nhỏ, ban ngày bà ngoại thường cõng cô trên lưng đi thăm họ hàng, ban đêm đi bộ trên đường quê, hướng về phía nhà.
Đúng rồi, là cảm giác này.
Trời tối, tầm nhìn của cô không ngừng thay đổi. Cô nhìn lên bầu trời, đầy tò mò và mong đợi, cô tò mò không biết khi nào mình sẽ về nhà, cô mong sớm được về nhà.
Thương Nguyệt tiếp tục đi về phía trước, dựa vào ánh sáng yếu ớt và khứu giác nhạy bén để xác định phương hướng.
Vân Khê nằm trên lưng Thương Nguyệt, tầm mắt mờ mịt, lúc ẩn lúc hiện khiến cô có chút choáng váng, nhưng lại không hề cảm thấy hoảng sợ.
Có Thương Nguyệt ở đây, cô biết mình đã bình an vô sự.
Thương Nguyệt, Thương Nguyệt…
Vân Khê thầm gọi đi gọi lại tên Thương Nguyệt, trong lòng trở nên mềm mại khó hiểu.
Cô nhẹ nhàng áp má mình vào lưng Thương Nguyệt.
Sau khi trải qua những chuyện này, lòng tin và sự phụ thuộc của cô đối với Thương Nguyệt dường như đã đến cực điểm.
*
“A a.”
Thương Nguyệt dừng lại trước một hang động, cẩn thận đặt Vân Khê và Miểu Miểu xuống.
Vân Khê xoa xoa cánh tay, ngước mắt lên nhìn kỹ ngôi nhà mới của các nàng.
Bên ngoài hang động không có nguồn nước rõ ràng, Thương Nguyệt dùng đuôi quét đi một vệt, hai bên đường mòn là những bụi cây rậm rạp, phủ đầy những cây dương xỉ cao bằng đầu người— Tính ẩn nấp rất tốt.
Đi bộ hơn mười mét dọc theo con đường, các nàng đến cửa hang, lối vào thực sự rất rộng rãi, cấu trúc vòm bán mở cao hai mét, rộng khoảng ba mét, những dây leo dày đặc và những tảng đá khổng lồ treo trên nóc hang là những rào cản tự nhiên, che chắn sự xuất hiện của độ sâu trong hang.
Vân Khê nhìn thấy cửa hang rộng lớn này, phản ứng đầu tiên của cô là phải tạo một cánh cửa, nếu không sẽ rất dễ bị những động vật khác đột nhập.
Sau đó, cô mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy “ầm ầm”.
Gần đây có nước.
Sau khi ước lượng kích thước cửa hang, Vân Khê liếc nhìn ngọn lửa ở cửa hang.
Để khiến Vân Khê hài lòng với ngôi nhà mới này, Thương Nguyệt đã đốt lửa trước cửa hang.
Bên cạnh đống lửa có một con lợn rừng nhỏ với chiếc bờm đen—— một trong những con vật nàng đã giết hôm nay.
Nàng nhớ Vân Khê thích ăn loại động vật này, đặc biệt là nướng.
Sau khi dẫn Vân Khê đến nơi ở mới này, nàng chăm chú nhìn biểu cảm của Vân Khê, cố gắng tìm hiểu xem Vân Khê có hài lòng với nơi ở mới này hay không.
Vân Khê hỏi Thương Nguyệt: “Cô đốt lửa à?”
Điều này được xem như biết rõ còn cố hỏi.
Kể từ khi đến thế giới này, Vân Khê chưa bao giờ nhìn thấy những loài động vật khác có thể sử dụng lửa ngoại trừ mình và Thương Nguyệt.
Thương Nguyệt gật đầu, a a một tiếng, nhặt đá lửa trên mặt đất lên, đưa lại cho Vân Khê.
Đá lửa luôn được Vân Khê giữ lại.
Vân Khê đưa cho nàng đá lửa, với ý định khi nàng tiên cá không thể đánh bại một số loài động vật, nàng sẽ bỏ chạy, ẩn náu và sau đó đốt lửa để bảo vệ mình.
Trên đường đến đây, Vân Khê còn đang suy nghĩ mình sẽ phải tốn nhiều thời gian nhóm lửa trước khi vào động, Không ngờ Thương Nguyệt đã sớm nghĩ đến chuyện này, đốt lửa lên, bên cạnh còn đặt một con mồi và một ít củi.
Vân Khê tưởng tượng ra cảnh tượng nàng tiên cá lặng lẽ nhặt cành khô chất thành đống củi trong rừng, nhớ lại nỗi sợ hãi, kháng cự lửa của Thương Nguyệt một năm trước, không khỏi mỉm cười.
“Thương Nguyệt, cô rất giỏi.” Vân Khê mỉm cười xoa đầu Thương Nguyệt, đi tới, nhặt một cành khô dài hơn một chút, đốt lửa rồi đi vào trong động.
Thương Nguyệt đi theo. Đi được vài bước, nàng nghĩ đến Miểu Miểu với cái bụng to tướng nằm trên mặt đất, bèn quay người lại, bế Miểu Miểu đi vào trong động.
Đẩy những dây leo treo sang một bên, vượt qua những tảng đá khổng lồ, Vân Khê giơ ngọn đuốc lên, quan sát hang động.
Đây là một hang động rộng khoảng bốn mươi mét vuông, cao sáu bảy mét, rất rộng rãi, xung quanh có tường đá, mặt đất làm bằng đất và sỏi, trên mặt đất có rất nhiều cỏ dại và một số cây bụi cao khoảng mười centimet. Bên trong không có hơi ẩm, không có cỏ mọc, nhìn rất khô khan, trên mặt đất có vài bộ xương động vật nằm, nhìn như đã chết từ lâu.
So với hang động ngoằn ngoèo đầy dung nham, tối tăm và ẩm ướt, hang động rộng rãi và thoáng đãng này thực sự thích hợp hơn cho con người sinh sống.
Nó thậm chí còn thích hợp cho con người sinh sống hơn hang động Vân Khê tìm thấy được trước đây.
Nhưng Vân Khê không thấy dấu vết của nước.
Thương Nguyệt làm sao có thể sống được nếu không có nước?
Cô nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe, nghĩ rằng trong hang có nước.
“Nước ở đâu?” Cô hỏi Thương Nguyệt.
Thương Nguyệt đặt Miểu Miểu vào trong hang, dẫn Vân Khê ra khỏi hang, vòng qua sườn núi bên trái.
Một thác nước giống như luyện không từ trên sườn núi đổ xuống, phát ra âm thanh ầm ầm.
Bên dưới thác có một hồ nước hình tròn hứng nước từ thác đổ xuống.
Khi tìm kiếm hang động vào ban ngày, trước tiên nàng sẽ ngửi hơi nước trong không khí và tìm môi trường sống thích hợp gần dòng nước.
Mặc dù hang động bên cạnh thác nước không quanh co và ẩn khuất như hang này, nhưng nàng đã tuần tra khu vực này nhiều lần và phát hiện trên hòn đảo này không có nhiều quái thú như hòn đảo ban đầu.
Trong một góc hang có con rắn bốn chân, nàng đã đuổi nó ra ngoài.
Nếu có bất kỳ con thú nào khác đang cố cướp hang, nàng có thể đánh bại chúng.
Trừ khi đó là một nhóm…
Ngọn đuốc trong tay có chút nóng, vì vậy Vân Khê ném ngọn đuốc xuống ao, nhảy lên lưng Thương Nguyệt, dằn niềm vui trong lòng xuống, nói: “Đi, về thôi.”
Thương Nguyệt: “A a.”
Vân Khê: “Từ giờ trở đi chúng ta sẽ sống ở đây.”
Thương Nguyệt: “A a a a.”
Vân Khê: “Khi nào rảnh, tôi sẽ làm một con đường giữa hang và thác, để sau khi tắm xong, cô sẽ không bị bẩn khi kéo lê đuôi.”
Cô cũng có thể trồng một số loại hoa, cây cảnh hai bên đường,
“Sau này tôi cũng sẽ xem chúng ta có thể trồng trọt ở đâu và trồng một số loại rau dại để ăn.”
“Vào mùa đông, tôi sẽ nung một ít đồ gốm, sau đó có thể nấu rất nhiều thứ để ăn…”
Trong suốt hành trình ngắn ngủi từ thác nước đến hang động, Vân Khê không ngừng nói với Thương Nguyệt kế hoạch tương lai của mình, Thương Nguyệt nghe xong, phát ra những tiếng a a a a to.
Đêm đó, ngoài động đốt ba đống củi, trong động đốt một đống, cả ba nằm trên bãi đất khô trong động rộng rãi ngủ suốt đêm.
Các nàng ăn thịt lợn rừng trong hai ngày.
Hai ngày sau, bếp lò và giá đựng thịt xông khói của Vân Khê vẫn chưa hoàn thành, số thịt lợn còn sót lại đã bắt đầu thối rữa, Thương Nguyệt đã vứt thịt thối ra xa.
Hang động này chỉ cách bờ biển khoảng một giờ, bình thường Vân Khê có thể một mình đi bộ đến bờ biển, có thể nhìn thấy hàng trăm con chim biển cùng từng đàn cá.
Nước trên bờ biển trong vắt, Vân Khê thích ở đây hơn hòn đảo ban đầu.
Cô nói với Thương Nguyệt: “Từ nay trở đi buổi tối chúng ta có thể ra bờ biển đi dạo.”
Thương Nguyệt bắt chước tiếng kêu của một con đại bàng khổng lồ và nói: “Sẽ bị bắt.”
Vì sự tồn tại của loài chim đó mà gia đình nàng tiên cá đã từ biển lên đất liền, ẩn náu trong rừng rậm và hang động.
Vân Khê thực sự không thể đánh bại loại sinh vật khổng lồ đó.
Cách duy nhất cô có thể nghĩ ra để giải quyết là dựa vào bầy đàn, nhưng cô đoán rằng Thương Nguyệt trông khác với những nàng tiên cá khác nên đã bị bộ tộc tiên cá tẩy chay.
Khả năng cao là cô và Thương Nguyệt sẽ không được bầy đàn chấp nhận.
“Được rồi, thỉnh thoảng chúng ta có thể đi dạo trên bãi biển.”
Cũng như trước đây, cứ cách mười ngày nửa tháng, cô lại đi biển một lần.
Sau khi định cư trên hòn đảo này, Thương Nguyệt sẽ ra ngoài tuần tra lãnh thổ mỗi ngày, giống như những gì nàng đã làm vào mùa xuân, để củng cố lãnh thổ của mình và dọn dẹp những động vật nguy hiểm còn sót lại.
Không cần phải lên trên cao mới có thể nhìn bao quát toàn bộ hòn đảo, Vân Khê cũng có thể cảm nhận được hòn đảo này nhỏ hơn hòn đảo ban đầu rất nhiều bằng trực giác.
Vân Khê đoán rằng mình có thể đi bộ từ đầu này đến đầu kia của hòn đảo trong một hoặc hai ngày.
Các hòn đảo nhỏ hơn chứa tương đối ít động vật lớn. Những sinh vật lớn cần môi trường sống đủ rộng để chúng di chuyển và kiếm ăn. Hòn đảo này nhỏ và có tương đối ít quần thể động thực vật trên đảo.
Cô không thể nhìn thấy trái cây dại trên khắp núi và đồng bằng, cô phải tìm kiếm cẩn thận để tìm thấy một số cây ăn quả trong rừng.
Vân Khê rõ ràng cảm giác được, so với việc có lương thực dễ dàng trước đây, Thương Nguyệt sẽ phải tốn nhiều thời gian săn bắn hái lượm ở đây.
Chẳng qua, trước đây nàng có thói quen bẻ cả một cành nhưng bây giờ chỉ hái được một ít.
Vân Khê nói với nàng: “Hái một ít là vừa rồi, nếu nhiều quá chúng ta sẽ không thể ăn hết được.”
Chỉ có các nàng mới có thể ăn trái cây rừng, còn Miểu Miểu lại thích bắt chuột núi và côn trùng hơn.
Vào ngày thứ hai sau khi định cư trong hang, Miểu Miểu đã sinh ra năm chú mèo con.
Ba trong số chúng đã chết non, có lẽ vì Miểu Miểu đã đi theo các nàng suốt chặng đường.
Vân Khê không muốn nhìn cảnh con mèo cái ăn những bào thai chết non nên đã chôn ba con ở một nơi thật xa.
Thương Nguyệt trầm ngâm nhìn Miểu Miểu đang liếm láp hai chú mèo con mới sinh ra còn chưa mở mắt.
Sau đó, nàng đi bắt một con chuột núi cho Miểu Miểu ăn.
Vân Khê rất không thích động vật như chuột, thấy Thương Nguyệt biết chăm sóc chúng nên cô phớt lờ, tập trung vào việc trang trí hang động.
Đầu tiên cô chế tạo một chiếc bếp bằng đá để giải quyết vấn đề nướng thức ăn cho hai bữa một ngày, sau đó yêu cầu Thương Nguyệt xuống đáy biển nhặt nhiều vỏ sò cỡ cái bát mang về làm thùng đựng nước để đun sôi nước.
Lần sau cô dành thời gian đi gom cỏ khô xung quanh để làm thảm rơm.
Vân Khê làm ba tấm chiếu rơm, đặt một tấm gần cửa hang nhất cho Miểu Miểu ngủ. Một cái đặt ở bên trái hang, dự định ngủ một mình. Cái còn lại đặt bên phải cửa hang, dự tính cho Thương Nguyệt ngủ.
Thương Nguyệt nhìn thấy, cho rằng Vân Khê mệt quá không dời được chiếu rơm, lập tức vung đuôi a a a a một tiếng, dịch chiếu rơm sang bên trái, đem hai tấm chiếu rơm ghép lại với nhau.
Vân Khê muốn kiếm cớ nói: “Trời nóng, chúng ta nên giữ khoảng cách”, nhưng cô lại không nỡ nói dối Thương Nguyệt.
Thôi vậy.
Tiếp tục ngủ chung đi.
Cơ thể nàng tiên cá rất lạnh nên ôm nàng tiên cá khi ngủ có thể giúp hạ nhiệt cơ thể vào mùa hè.
Nhưng Thương Nguyệt lại bất thường, không còn quấn đuôi quanh cô để ngủ nữa, cũng rất ít khi dùng đuôi tương tác với cô.
Vân Khê chủ động đưa tay chạm vào, nhưng Thương Nguyệt vẫn né tránh.
Vân Khê ngượng ngùng chạm vào lần nữa, thỉnh thoảng chỉ liếc nhìn chiếc đuôi cá màu xanh đậm.
Thương Nguyệt vẫn có thể dùng chiếc đuôi đó biểu lộ cảm xúc, nhưng lại tránh né Vân Khê.
Khi nhìn thấy Miểu Miểu, nàng sẽ giơ vây đuôi lên, lắc lư như một lời chào.
Khi nhìn thấy một số thằn lằn hoặc bọ, nàng sẽ vẫy đuôi l lùa chúng qua rồi đập chết chúng.
Khi nàng tiên cá ngâm mình trong bể bơi, chiếc đuôi của nàng sẽ càng vẫy vẫy đầy hào hứng hơn.
Chiếc đuôi của nàng chỉ trở nên rất dè dặt trước mặt Vân Khê, muốn giấu nó đi rồi lại chuyện trò với con người.
Nhiệt độ trong động này cao hơn trong động kia rất nhiều, ban ngày Thương Nguyệt không thích ở trong động, nàng thích đi đến thác nước ngủ trong hồ hơn.
Khi tỉnh dậy, nàng đi lang thang quanh đảo, kiểm tra lãnh thổ, bơi lội quanh đảo, sau đó ở lại với Vân Khê, nhìn Vân Khê bận rộn làm việc, thỉnh thoảng giúp đỡ một tay.
Thương Nguyệt nhanh chóng thích nghi với hòn đảo.
Vân Khê không có thời gian và sức lực để khám phá toàn bộ hòn đảo, cô đang bận trang trí hang động, chế tạo quần áo, giày dép và các loại dụng cụ.
Khi nói đến những nhu cầu cơ bản, thực phẩm, nhà ở và phương tiện đi lại, “du lịch” đứng thứ hai.
Sau khi chế tạo rìu đá và dao đá, cô tìm thấy những cây thông trên đảo, thu thập nhựa thông và làm đuốc.
Đống lửa ở cửa hang ban ngày không tắt mà vẫn âm ỉ, khi cần lửa thì thêm cỏ nhung khô hoặc mang ki vào.
Nhưng thay vì lúc nào cũng để củi tắt, Vân Khê mơ hồ nhớ ra rằng bếp củi ở nông thôn có thể làm được điều này. Trong dịp Tết Nguyên Đán, làng của cô vẫn có tục lệ rằng lửa trong bếp không thể tắt vào đêm giao thừa. Bây giờ ở vùng núi hoang dã, cô không thể nhanh chóng xây dựng một cái bếp, đống lửa chỉ đơn giản là được bao quanh bởi đá, nếu may mắn, củi có thể giữ được ngọn lửa âm ỉ. Thật không may, tất cả đều ngừng hoạt động và phải đốt lại vào ngày hôm sau.
Cô cắt rất nhiều đuôi mèo rồi mang về chất thành đống ở cửa hang.
Cây đuôi mèo có thể tạm thời được sử dụng làm công cụ để chứa lửa, đốt cháy và tạo khói, cháy chậm. Khi cần đốt lửa, cứ kẹp nó ra và phần lông tơ mềm bên trong que có thể được dùng làm ngòi đốt lửa.
Một tuần sau, khi Thương Nguyệt lại ra ngoài kiểm tra lãnh địa, Vân Khê nói với nàng: “Nếu trên đường nhìn thấy thảo dược, nhớ hái một ít về.”
Thương Nguyệt a a một tiếng, đáp: “Được.”
Vân Khê nhìn bóng hình nàng tiên cá đi xa, trong đầu hiện lên cảnh tượng quái vật nhỏ tuần tra trên núi trong Tây Du Ký.
Thích thú với hình ảnh trong trí tưởng tượng của mình, cô trở nên vô cùng vui vẻ.
Nàng có thể nói tiếng người, mặc quần áo của con người và tuần tra lãnh thổ của mình, nhưng nàng không phải là con người.
Nếu Thương Nguyệt xuất hiện ở thế giới loài người như thế này, nàng thực sự sẽ bị coi là một con quái vật nhỏ.
Thương Nguyệt nghe được tiếng cười của cô, quay đầu lại nhìn cô, nghiêng đầu, có chút nghi hoặc.
Cô xua tay, mím môi, nhịn cười nói: “Đi sớm về sớm nhé.”
Thương Nguyệt a a một tiếng, quay người lại, tiếp tục đi về phía trước.
Đuôi cá vặn vẹo, vặn vẹo ra khỏi tầm mắt của Vân Khê.
Vân Khê cúi đầu nhìn Miểu Miểu đang liếm đàn con trong tổ cỏ.
Miểu Miểu liếm một lúc, vươn vai, để con non cho Vân Khê chăm sóc, sau đó đi ra ngoài khám phá lãnh thổ.
Phạm vi hoạt động của Vân Khê được giới hạn trong bán kính hai trăm mét của hang động.
Cây cối trong khu vực này có rất nhiều vết xước và mùi hương của Thương Nguyệt, phần lớn thú săn mồi không dám đến gần, Vân Khê có thể yên tâm thu thập các loại vật tư.
Có quá nhiều việc phải bận rộn đến mức Vân Khê quên mất thời kỳ kinh nguyệt của mình.
Buổi đêm khi cô đang ngủ, Thương Nguyệt sớm phát hiện ra điều bất thường trong cơ thể cô. Nàng tiên cá ngửi thấy mùi máu trên người cô, lay cô tỉnh lại.
Cô ngái ngủ hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Thương Nguyệt a a a a, ngửi không khí, đưa tay sờ bụng cô, nói: “Máu.”
Vân Khê lập tức phản ứng, đứng dậy xử lý.
Chiếc áo rách của cô được biến thành đai kinh nguyệt.
Gần đây cô chỉ mặc toàn lá, còn chưa có thời gian may quần áo.
Trước đây cô có thể vào hang nước để tắm rửa trong hang, bây giờ cô phải rời khỏi hang và đi đến thác nước ngoài hang để tắm rửa.
Chỉ có một khoảng cách ngắn từ hang đến thác nhưng Thương Nguyệt sẽ đồng hành cùng cô trên từng bước đường.
Miểu Miểu bị các nàng đánh thức cũng còn buồn ngủ, ngáp dài rồi theo cả hai đến mép nước, như đang canh chừng cả hai.
Những con mèo này có thói quen canh chừng bạn đồng hành của chúng.
Vân Khê bảo Thương Nguyệt quay lưng lại, không cho nhìn mình tắm.
Thương Nguyệt ngáp một cái, ngoan ngoãn quay lưng lại, đưa lưng về phía Vân Khê. Nàng cũng đưa cái đuôi to về phía trước, ôm vây đuôi trong tay, không cho Vân Khê nhìn thấy.
Thấy Miểu Miểu đang nhìn chằm chằm vào nước, nàng lại ôm Miểu Miểu, không cho Miểu Miểu nhìn ai tắm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ cơ thể rồi quay về, Vân Khê đếm từng ngày trên đầu ngón tay.
Bây giờ đã gần đến đầu tháng, khi kỳ kinh nguyệt của cô kết thúc cũng là lúc Thương Nguyệt động dục.
Khi động dục, chiếc đuôi của Thương Nguyệt còn tránh cô sao? Hay nàng sẽ không thể kiềm chế được mà quấn đuôi mình quanh người cô?