Sau Khi Nhiệm Vụ Thất Bại, Tôi Giả Chết Thoát Thân

Rate this post

Edit: Lune

Thời tiết ở thành phố D ngày càng lạnh, sáng sớm bên ngoài có tuyết rơi nhẹ, cửa sổ phủ kín sương mù.

Độ Niệm thức dậy thấy bầu trời xám xịt, nghĩ rằng vẫn chưa sáng nhưng lúc nhìn thoáng qua thời gian lại phát hiện trời sáng lâu rồi.

Từ ngày đó gặp tập kích bên ngoài, Phó Kiêu không cho y ra khỏi phòng nửa bước, ngày nào y cũng quẩn quanh trong không gian nhỏ bé này, phần lớn thời gian đều nằm trong chăn.

Có lẽ vì dậy cũng không có việc gì để làm nên hiếm khi hôm nay y lại không dậy sớm mà ngủ một mạch.

Lại nằm trên giường thêm một hồi, Độ Niệm mới chậm rãi bò dậy, rửa mặt xong đứng ngẩn ngơ trước cửa sổ hồi lâu, đi hai vòng quanh phòng rồi lại lên giường nằm xuống.

Vài ngày nữa trở về tiếp nhận quán bar, đến lúc đó còn có một đống thủ tục phải làm, có khi sẽ phải bận rộn một thời gian dài, thôi thì mấy ngày này coi như nghỉ ngơi nâng cao tinh thần trước vậy.

Nghĩ như thế, Độ Niệm yên tâm rúc vào trong chăn, híp mắt chuẩn bị ngủ.

Vừa nhắm mắt chưa được bao lâu, bên ngoài đã truyền tới tiếng mở cửa.

Độ Niệm trở mình, không mở mắt.

Y nghe được tiếng bước chân quen thuộc lại gần, lúc vào phòng rõ ràng thả nhẹ hơn một chút.

Tiếng bước chân dừng lại bên cạnh giường.

Y không có ý định giả vờ ngủ nhưng cũng không muốn dậy để phục vụ Phó Kiêu nên dứt khoát nằm trong chăn lâu hơn một lúc.

Không biết Phó Kiêu đứng cạnh giường làm gì mà rất lâu cũng không thấy có tiếng động truyền tới.

Qua lúc lâu sau, y mới nghe thấy tiếng sột soạt vang lên, sau đó đệm ở mép giường hơi lún xuống.

Phó Kiêu nằm xuống cạnh y.

Độ Niệm nhớ trước kia Phó Kiêu không có thói quen ngủ ngày, có lẽ hôm nay công việc xong xuôi hết rồi nên mới quay về nghỉ ngơi.

Có vẻ như ngày mai bọn họ sẽ rời khỏi thành phố D.

Sau khi Phó Kiêu nằm xuống, hắn ôm y vào trong ngực như mọi đêm, còn mạnh mẽ lật người y lại buộc Độ Niệm phải đối mặt với mình.

Độ Niệm không nhúc nhích mặc cho hắn hí hoáy.

Phó Kiêu vừa từ bên ngoài vào, có thể ngửi được mùi gió lạnh cùng tuyết đầu mùa thoang thoảng trộn lẫn với mùi vốn có trên người hắn, tựa như gỗ linh sam rơi xuống nền tuyết.

Tấm chăn nhanh chóng nhiễm mùi cùng nhiệt độ cơ thể của Phó Kiêu, bao bọc chặt chẽ lấy Độ Niệm.

Bàn tay y để dưới chăn cũng bị Phó Kiêu cầm lấy để vòng lên eo hắn.

Đến khi ôm trọn Độ Niệm vào trong ngực rồi, Phó Kiêu mới nhắm mắt lại, chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Nghe thấy tiếng hít thở dần trở nên khe khẽ của hắn, Độ Niệm mới mở mắt ra, ngẩng đầu lên.

Thật ra khuôn mặt Phó Kiêu vô cùng xuất chúng, dáng lông mày cao và đầy đặn, sống mũi cao thẳng, hình dáng môi đẹp lại mỏng, ngay cả khi đang ngủ cũng có vẻ lạnh lùng sắc bén.

Trước kia Độ Niệm từng lặng lẽ dùng tay để miêu tả khuôn mặt này vô số lần, nhưng bây giờ y không thể nhớ nổi cảm giác khi ấy thế nào nữa.

Sau một hồi ngửa đầu nhìn hắn, y vùi mặt vào trong chăn rồi ngủ tiếp cùng Phó Kiêu.

Đến khi Độ Niệm tỉnh lại, Phó Kiêu đã không còn ở trong phòng.

Mãi cho đến buổi chiều, Phó Kiêu mới xuất hiện lần nữa. Không biết hắn đi đâu mà lúc về vẻ mặt cực kì âm trầm khiến Độ Niệm có dự cảm như mưa gió sắp đến.

Y lẳng lặng ngồi trên đệm mềm bên cửa sổ nhìn Phó Kiêu đi vào, trong mắt hắn là vẻ ngang ngược đã lâu chưa thấy.

Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của Phó Kiêu, Độ Niệm trực giác được chuyện này có liên quan đến mình.

Nhưng Phó Kiêu không hề nói gì, chỉ về phòng thay quần áo, sau đó cầm áo khoác ném cho y: “Đi ăn cơm.”

Độ Niệm không hỏi gì nhiều, trước kia mỗi lần Phó Kiêu đi công tác bàn chuyện làm ăn, đến ngày cuối đều đưa y đi ăn cơm với đối tác. Y đã từng rất vui vì điều đó nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ y chỉ là món đồ chơi nhỏ mà Phó Kiêu lấy ra để giữ thể diện thôi.

Giống như tiệc tối lần trước, nếu y không đi thì còn một đống người có thể thay thế.

Độ Niệm mặc áo khoác Phó Kiêu ném tới rồi theo hắn ra khỏi phòng.

Lúc đến nhà hàng, người bên đối tác đã tới hết.

Ngay khi cửa phòng riêng bị đẩy ra, phần lớn ánh mắt của mọi người đều rơi trên người Độ Niêm bên cạnh Phó Kiêu.

Bọn họ đều nghe nói Phó Kiêu có một người tình đã ở bên hắn ba năm, hôm nay cuối cùng cũng được trông thấy tận mắt, trong phút chốc đều không thể dời nổi ánh mắt.

Độ Niệm rất đẹp nhưng không phải đẹp kiểu quyến rũ như mọi người tưởng tượng. Khuôn mặt y trong trẻo nhưng hơi lạnh lùng, sắc môi hồng nhạt, quai hàm sắc cạnh như một lưỡi dao, là loại vẻ đẹp không bao giờ lấy lòng bất cứ người nào.

Chủ tịch Trương và chủ tịch Ngô dẫn đầu đứng lên chào bọn họ, sau đó gọi người mang menu lên.

Lúc gọi món, chủ tịch Ngô hỏi bọn y có ăn kiêng gì không, Độ Niệm khẽ gật đầu: “Chủ tịch Phó không ăn cay.”

Chủ tịch Ngô thoáng sửng sốt.

Bọn họ đã tìm hiểu rõ sở thích và kiêng kị của Phó Kiêu từ trước khi nói chuyện hợp tác, vì thế vừa rồi chủ yếu là muốn hỏi Độ Niệm có kiêng gì không, nhưng rõ ràng là Độ Niệm không có ý muốn nói bản thân kiêng gì.

Chủ tịch Ngô đành cười trừ, tiếp tục gọi món.

Vì hạng mục hợp tác đã bàn xong xuôi nên không khí trên bàn ăn cũng thoải mái hơn nhiều. Gọi món xong, hai bên bắt đầu tán gẫu.

Ăn được một lúc, bọn họ lại gọi thêm mấy chai rượu. Độ Niệm để đũa xuống, uống hai chén với bọn họ thay Phó Kiêu.

Rất nhiều người kính rượu với Độ Niệm, y uống hết ly này đến ly khác.

Dần dần, bọn họ phát hiện Độ Niệm nhìn thì có vẻ xa cách nhưng lại không khiến người ta cảm thấy khó chịu. Mặc cho ai nói cái gì y đều có thể tiếp lời được, thậm chí còn là một người rất dễ nói chuyện.

Trong khi lý giải vì sao Phó Kiêu lại để Độ Niệm bên cạnh mình ba năm, bọn họ cũng thắc mắc tại sao một người như Độ Niệm lại sẵn sàng làm người tình không danh không phận. Dù người đó có là Phó Kiêu đi chăng nữa thì họ vẫn thấy khó hiểu.

Chủ tịch Trương cũng giống những người khác, ngay từ khi bắt đầu bữa tiệc đã luôn để ý đến Độ Niệm.

Ban đầu ông chỉ cảm thấy Độ Niệm quả thật là một người có vẻ ngoài xuất sắc khiến người khác đã gặp là sẽ không quên. Nhưng qua thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, ông cảm nhận được mũi nhọn được che giấu sau lớp vỏ xinh đẹp kia của Độ Niệm. Hơn nữa mũi nhọn ấy không giống như bị lớp vỏ đẹp đẽ che giấu mà càng giống như bị bản thân y giấu đi.

Chủ tịch Trương tự nhận mình là người có mắt nhìn người tinh tường, ông cảm thấy Độ Niệm không chỉ đơn giản là người tình của Phó Kiêu mà quan hệ giữa hai người họ cũng không dừng lại ở đó.

Có thể do uống chút rượu, lại thêm hạng mục hợp tác đã bàn xong xuôi nên lá gan của ông cũng lớn hơn một chút. Lúc đứng lên mời rượu Độ Niệm, ông khen hai người một tràng ba hoa chích chòe, cuối cùng mới cười nói: “Hi vọng ngày nào đó sẽ có cơ hội uống rượu mừng của Độ tiên sinh và chủ tịch Phó.”

Trên bàn ăn đột nhiên yên tĩnh.

Có người nghĩ chủ tịch Trương uống nhiều rồi nên khẽ kéo áo ông dưới bàn, nhắc ông nói sai rồi.

Nhưng bọn họ lại thấy sắc mặt Phó Kiêu không có vẻ gì là khó chịu, chỉ hơi nhướng mày.

Ngay lúc mọi người thở phào nhẹ nhõm trong lòng lại nghe thấy tiếng cười khẽ của Độ Niệm vang lên, giọng nói du dương:

“Chủ tịch Trương nói đùa.”

Tất cả mọi người đều sững sờ, trái tim lại treo lên lần nữa.

Sắc mặt Phó Kiêu gần như lạnh xuống ngay lập tức, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Độ Niệm, ánh mắt nhuốm chút nguy hiểm.

Độ Niệm cảm nhận được ánh mắt của hắn, y mím môi, nhận ra lời mình nói có lẽ lại khiến Phó Kiêu tức giận.

Y không muốn ở trước mặt nhiều người làm ầm ĩ khó coi, nhưng lời vừa nãy không thể rút về nên chỉ có thể cầm lấy tay Phó Kiêu dưới bàn.

“A Kiêu…”

Phó Kiêu rút tay ra, lạnh lùng quay đi.

Độ Niệm không nói gì nữa, chỉ nói với người trên bàn ăn một tiếng, sau đó đứng dậy đi toilet.

Đến lúc y quay lại, Phó Kiêu quả nhiên đã đi rồi.

Chủ tịch Trương lộ vẻ lúng túng, nói cho y biết: “Chủ tịch Phó vừa đi không lâu nên chắc chưa đi xa.”

Độ Niệm gật đầu, nói xin lỗi với bọn họ rồi rời khỏi nhà hàng.

Sắc trời bên ngoài đã tối, còn có tuyết rơi lác đác.

Sau khi Độ Niệm ra khỏi nhà hàng cũng không vội vã đuổi theo Phó Kiêu mà thong thả đi bộ về.

Y đã quen bị Phó Kiêu vứt bỏ từ lâu rồi.

Bình thường chỉ cần Phó Kiêu không vui, dù đang ở đâu hay bất cứ lúc nào cũng đều có thể vứt y xuống.

Lúc ở nước ngoài vào mùa đông năm ngoái, y cũng vì nói nhầm mà khiến Phó Kiêu không vui, sau đó bị Phó Kiêu thả xuống giữa khu phố hỗn loạn, lúc đó y không có điện thoại cũng không có tiền, trên đường còn gặp mấy tên côn đồ rồi bị chúng chặn trong hẻm.

Bây giờ y vẫn còn nhớ lúc mấy tên côn đồ kia gí súng vào mặt mình, cả người đều lạnh như băng.

Phó Kiêu có lẽ mãi mãi cũng sẽ không biết ngày đó Độ Niệm suýt nữa đã mất mạng trong con hẻm ấy, đến lúc y về đến khách sạn với đầy vết thương trên người thì Phó Kiêu đã về nước trước rồi. Sau đó, y ở lại khách sạn để dưỡng thương xong mới về, còn bị Phó Kiêu chất vất vì sao lại ở nước ngoài lâu như thế, y đành phải thì thầm xin lỗi như thể người phạm sai lầm kia là y vậy.

Độ Niệm không biết vì sao mình lại đột nhiên nghĩ tới chuyện này.

Có lẽ ngày mai là ngày kết cục xảy ra nên mới không kìm được lòng nghĩ lại chuyện ngày trước.

Y cũng không vì ngày mai là ngày cuối cùng mà thả lỏng tinh thần, dù bây giờ đang sóng yên biển lặng nhưng y cũng định ở cùng một chỗ với Phó Kiêu cả ngày mai, đợi đến khi tất cả kết thúc.

Có điều nhìn sắc mặt ban nãy của Phó Kiêu, mai mà muốn ở cùng một chỗ với y nghe chừng sẽ hơi khó.

Bên môi Độ Niệm lộ ra nụ cười miễn cưỡng.

Dù sao cũng là hai ngày cuối cùng, khó sao so được với ba năm rồi.

Lúc về đến khách sạn, Độ Niệm nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm.

Y dừng bước ở cửa, tự giễu mà nghĩ đây đúng là một cơ hội tốt.

Độ Niệm đi tới trước ghế sô pha, cởi áo khoác trên người, sau đó tiếp tục cởi từng khuy áo một cho đến khi chỉ còn một chiếc áo mỏng tay dài trên người. Tay y để trên khóa quần do dự một hồi, cuối cùng vẫn kéo xuống.

Cửa phòng tắm không khóa, Độ Niệm đứng bên ngoài một lúc rồi đẩy thẳng ra.

Phó Kiêu đứng dưới vòi sen, vai rộng eo hẹp, dáng người không bị che khuất, cơ bắp săn chắc dính đầy bọt nước, nhìn qua cực kì rắn chắc mạnh mẽ.

Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn lập tức quay đầu, ánh mắt hung ác nham hiểm hệt như con sói hoang. Sau khi trông thấy Độ Niệm, ánh mắt hắn bỗng cứng đờ rồi lại biến thành một con sói đói.

Độ Niệm không nói gì, bước tới dưới vòi sen.

Nhiệt độ nước Phó Kiêu tắm rất thấp, quần áo bị ướt khiến Độ Niệm rùng mình. Y giơ tay lên ôm lấy cổ Phó Kiêu, cơ thể lạnh lẽo dán sát vào hắn, cảm nhận được cái nóng hầm hập trên người Phó Kiêu.

Ngay sau đó, y bị đè mạnh lên tường.

Phó Kiêu bóp cằm y, nặng nề hôn xuống.

Độ Niệm cụp mắt, khóe môi khẽ cong lên, ôm Phó Kiêu càng chặt hơn nữa.

Không biết qua bao lâu.

Gương mặt Độ Niệm vẫn còn ửng hồng, sắc môi đỏ tươi, eo và chân đều bủn rủn không còn sức. Y cúi người nhặt quần áo dưới sàn ném vào sọt chứa quần áo bẩn rồi nhìn về phía Phó Kiêu đang tắm lại lần nữa.

Y suy nghĩ một lúc mới mở miệng, giọng vẫn hơi khàn khàn: “A Kiêu, ngày mai là Đông Chí, em có đặt trước nhà hàng, gần đó còn có khu trượt tuyết…”

Y tạm dừng rồi nói tiếp: “Anh muốn đi với em không?”

Động tác tắm rửa của Phó Kiêu dừng lại.

Hắn biết Độ Niệm có thói quen ăn mừng ngày Đông Chí, hai năm trước họ đã cùng nhau trải qua ngày Đông chí và lẽ ra năm nay cũng vậy.

Nhưng nhớ lại những gì Tiêu Như Niên nói hôm nay, Phó Kiêu không đồng ý như mọi khi.

Hắn im lặng một lúc rồi mới tiếp tục động tác: “Không đi, ngày mai tôi có việc.”

Mặc kệ lời Tiêu Như Niên nói là thật hay giả thì ngày mai cũng sẽ rõ.

Nếu Độ Niệm thật sự không liên quan đến những chuyện kia thì ngày Đông Chí năm nào về sau hắn cũng ở bên cạnh Độ Niệm.

Không kém một năm này.