Sống Lại Ta Trở Thành Hoạ Quốc Yêu Nữ

Rate this post

Đã qua đầu thu, hoa trong hoa viên cũng nở rộ hơn, nhất là hoa cúc đại, khoe màu đua sắc, cánh hoa tầng tầng lớp lớp, cánh hoa hơi cong, bày ra một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp. Hương hoa phủ khắp, vì gần đây nghênh đón một đợt tú nữ mới vào, nên nhóm thái giám cung nữ trong cung càng bận rộn hơn. Hàng năm đều có người mới vào, đồng thời trong chốn thâm cung cũng sẽ nhiều thêm một nhóm oan hồn không rõ tên, trở thành chất dinh dưỡng cho đất bồi đắp cho hoa. Tuy nói vậy nghe rất đáng sợ, nhưng luôn không thiếu chất dinh dưỡng nuôi hoa—— vì không hề ít kẻ muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng.

Thục phi lười biếng nằm trên ghế quý phi, ánh nến chiếu rọi gương mặt xinh đẹp phong tình, bà ta cũng biết rõ ưu thế của mình, xiêm y lụa mỏng thêu chỉ kim tuyến màu vàng, trên trán đính một viên đá quý nhỏ, ngón chân nhẵn nhụi trắng noãn ẩn hiện dưới lớp váy dài bằng vải sa màu xanh ngọc bích, nhìn tựa như khắc ra từ ngọc vậy.

Đây là một mỹ nhân quyến rũ không thể tả, chẳng trách mỹ nhân này vẫn chiếm vị thế bậc nhất trong cung dù hàng năm đều tuyển thêm tú nữ.

Thục phi nhìn móng tay trên ngón út, vừa bóc quả nho tím được lột vỏ sẳn đút vào miệng, nho được lột sạch vỏ trơn bóng, đôi môi anh đào càng đáng yêu hơn, chiếc lưỡi màu hồng linh động, đúng là người đẹp đến ăn nho cũng rất mỹ cảm.

Lò xông hương hình chim hồng hạc đang phun ra mùi huân hương của Tây Vực, nóng bỏng quả cảm, phối với ánh nến ấm áp, khiến người khác cảm giác như lọt vào dị vực.

Sau khi Trần quý phi bị đày vào lãnh cung, cuộc sống của Thục phi càng ngày càng dễ chịu. Đức phi và Trần quý phi đấu đá cả đời, giờ Trần quý phi thất thế, Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử vẫn đang vì vị trí kia mà tranh tới ngươi c.h.ế.t ta sống.

Thục phi chỉ sinh được Hòa Di quận chúa, không có con trai, tất nhiên sẽ không nghĩ đến những thứ không nên nghĩ, chuyện tranh đoạt vị trí ấy đối với bà ta mà nói quá mức xa xôi. Thân ở hậu cung, Thục phi càng chú trọng việc giành được tâm của hoàng đế hơn.

Lúc Trần quý phi còn được thế, hơn nửa tâm tử của hoàng đế đều đặt tại đó, dù Thục phi có vô số thủ đoạn và phong tình, cũng không địch nổi một nụ cười dịu dàng, một tấm lưới đan ngũ sắc của Trần quý phi. Trong chốn thâm cung này, người Thục phi hận nhất, chính là Trần quý phi, ai cũng biết Thục phi và Trần quý phi đối nghịch như lửa với nước. Giờ Trần quý phi ngã xuống từ đài cao không thể trở mình, Thục phi mất đi kình địch, hiển nhiên như cá gặp nước.

Chẳng qua mỹ nhân cũng sẽ có ngày già đi, mặc dù Trần quý phi thất thế, nhưng ai dám bảo đảm trong nhóm tú nữ mới tiến cung sẽ không xuất hiện một Trần quý phi thứ hai, thứ ba chứ. Tú nữ vừa tiến cung như hoa chớm nở, Thục phi có thể may mắn đấu thắng Trần quý phi lúc độ tuổi trung niên, nhưng vạn vạn không thể đấu thắng một Trần quý phi trẻ tuổi.

Cho dù vậy, khoảng thời gian gần đây, cuộc sống của Thục phi vẫn thoải mái hơn so với trước kia nhiều lắm.

Tiếng đàn chưa ngừng, đã nhìn thấy một bóng dáng nổi giận đùng đùng vọt vào, xông thẳng về hướng ghế quý phi. Giọng điệu bực tức. “Mẫu phi!”

Váy vàng hoàn bội, không phải Hòa Di quận chúa thì là ai?

Thục phi hơi cau mày, vung tay lên, cung nữ khảy đàn lập tức ngừng tay, vội vả lui xuống.

Hòa Di quận chúa không thèm chú ý gì nhảy lên ghế quý phi, liếc thấy cung nữ đánh đàn đang mặc một bộ đồ đỏ, bỗng dưng cảm thấy rất chướng mắt, nói. “Ngươi đứng lại.”

Cung nữ kia không biết có chuyện gì, vội quỳ xuống, Hòa Di quận chúa hất càm, nói. “Cung nữ này nhìn thật đáng ghét, lôi xuống chém.”

“Quận chúa tha mạng!” Cung nữ kia nghe vậy kinh hãi, càng không biết mình phạm lỗi gì, nhưng cũng biết không thể nói chuyện phải trái đúng sai với một cô quận chúa ngông cuồng, chỉ có thể không ngừng dập đầu xin tha.

Nhìn thấy người mặc đồ đỏ quỳ bên dưới không ngừng dập đầu xin tha, trong lòng Hòa Di quận chúa xuất hiện khoái cảm khôn tả, đột nhiên cười tàn khốc. “Bổn quẩn chúa trước nay nhân từ, nếu ngươi đã cầu xin tha thứ, lại còn là người trong điện mẫu phi, bổn quận chúa sẽ phá lệ khai ân, không cần chết, kéo xuống, chặt đứt hai tay là được.”

Cung nữ nghe nửa câu trước, còn đang cảm thấy may mắn, nghe xong nửa câu sau, thì suýt hôn mê bất tỉnh. Đôi tay, đối với nhạc nô sống trong cung mà nói, nếu bị chặt đứt hai tay thì há chẳng phải cả đời đã bị hủy hoại rồi hay sao, còn không bằng c.h.ế.t quách cho xong.

Hòa Di quận chúa không chút đồng tình nào với cung nữ đang thất hồn lạc phất quỳ bên dưới, phất phất tay, hai thị vệ bước vào kéo cung nữ bị tai bay vạ gió xuống.

Những cung nữ thái giám khác thấy vậy, đầu cúi mọp xuống, vờ như không thấy cảnh tượng trước mắt, chẳng ai mong muốn mình trở thành món đồ chơi tiếp theo bị vị quận chúa buồn vui thất thường kia nhắm trúng.

Từ đầu đến cuối, Thục phi chỉ dựa trên ghế quý phi nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, không lên tiếng ngăn cản, trên môi mang nụ cười thản nhiên, tựa như hết sức hài lòng với trò chơi tàn khốc này, thậm chí còn cảm thấy thú vị. Biểu cảm đó xuất hiện trên mặt một mỹ nhân, thật sự có chút đáng sợ.

“Con sao vậy?” Bà ta hỏi Hòa Di quận chúa. “Ai trêu chọc con?”

Không hỏi thì thôi, vừa hỏi tới sắc mặt Hoà Di quận chúa đã thay đổi, phẫn hận cắn môi nói. “Mẫu phi, người giúp ta g.i.ế.c Tưởng Nguyễn được không?”

Lời này nghe mà giật mình, nhưng Thục phi chỉ cau mày nói. “Hoằng An quận chúa? Sao thế, nó chọc giận con à?”

“Nào chỉ có thế thôi?” Hòa Di quận chúa nói. “Chuyện lần trước nó lên tiếng bảo vệ tên tiểu tạp chủng Tuyên Phái kia coi như bỏ đi, lần này, con nghe người bên ngự thự phòng nói, Cẩm Anh vương xin cưới với phụ hoàng, muốn cưới con tiện nhân kia! Tiểu thái giám đứng hầu bên ngoài đều nghe thấy, mẫu phi, người nói xem con phải nuốt trôi cục tức này thế nào?”

Oán niệm của Hòa Di quận chúa đối với Tưởng Nguyễn đã có từ lâu, bắt đầu từ lần đầu tiên thấy Tưởng Nguyễn, dung mạo Tưởng Nguyễn quyến rũ để lại bóng ma trong lòng Hòa Di quận chúa, trời xui đất khiến còn trở thành Hoằng An quận chúa. Trong mắt Hòa Di, Tưởng Nguyễn chỉ là một đứa con gái không được cưng chiều của phủ thượng thư mà thôi, sao có thể so sánh với cành vàng lá ngọc là nàng ta được. Bởi vì lần trước Thục phi cảnh cáo nàng ta tạm thời không thể sanh sự, nên ngay cả chuyện của Tuyên Phái cũng không nháo to ra. Những chuyện kia thì nàng ta còn nhịn được, nhưng Tiêu Thiều lại nói với hoàng đế muốn xin cưới Tưởng Nguyễn, chuyện này đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Hòa Di. Chỉ cần nghĩ đến đây thôi, Hòa Di đã hận không thể thiên đao vạn quả Tưởng Nguyễn, khiến nàng trọn kiếp không được siêu sinh!

“Tiêu Thiều xin cưới Hoằng An quận chúa?” Vẻ mặt Thục Phi hơi sửng ra. “Chuyện này có thật không?”

“Thiên chân vạn xác.” Hòa Di quận chúa tủi thân nói. “Mẫu phi, tiện nhân đó sao có thể xứng với Cẩm Anh vương, tại sao Cẩm Anh vương lại muốn thành hôn với ả? Mẫu phi, người giúp Hòa Di g.i.ế.c ả được không?”

Thục phi nhìn Hòa Di quận chúa, ngũ quan Hòa Di quận chúa giống bà ta, nét đẹp lai với dị vực, bây giờ gương mặt xinh đẹp lại đang nhăn nhó, phá hư mỹ cảm. Mặc dù con gái không thể tham gia tranh Trữ, nhưng Hòa Di quận chúa lớn đến hôm nay, đều do một tay bà ta nuôi dưỡng. Hòa Di quận chúa có tâm tư gì với Tiêu Thiều, không ai hiểu rõ hơn Thục phi.

Sự coi trọng của Hoàng đế đối với Tiêu Thiều, Thục phi nhìn ở trong mắt, mặc dù hoàng đế cũng rất sủng ái Hòa Di quận chúa, nhưng Thục phi hiểu rõ, hoàng đế vĩnh viễn không thể nào để Hòa Di quận chúa gả cho Tiêu Thiều. Phần tâm tư này của Hòa Di quận chúa, sợ rằng vĩnh viễn không thể thực hiện được.

Giờ đây Tiêu Thiều có ý trung nhân, Hòa Di quận chúa đã kích động như vậy. Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của Thục phi nhếch lên, ý trung nhân của Tiêu Thiều, lại là Hoằng An quận chúa. Bà ta nhìn con gái mình, lòng thầm than, chuyện này bà ta vốn nên tránh xa, cũng phải bắt Hòa Di quận chúa tránh xa ra. Nhưng khi nhìn Hòa Di quận chúa, bà ta lại chần chừ không nói ra được câu kia.

Chỉ vì cảm giác hiện tại của Hòa Di quận chúa, bà ta cũng từng trải qua. Trơ mắt nhìn người mình thương cùng người yêu song túc song phi, mà người ấy lại chẳng phải mình. Cảm giác ghen tị, mất mác, điên cuồng, căm hận, hận không thể lấy mạng đổi mạng với đối phương bành trướng trong lòng, suýt chút đã bạo nộ.

Ngày ấy bà ta nhẫn nhịn chịu đựng, chẳng lẽ bây giờ cũng muốn con gái đi trên con đường giống mình?

“Không có Hoằng An quận chúa, vẫn sẽ có những người khác.” Thục phi nhắc nhở Hòa Di. “Người hắn muốn cưới, vĩnh viễn không phải con.” Thân là mẹ, so với để Hòa Di quận chúa nuôi một giấc mộng ngàn đời không thể thành hiện thực, Thục phi càng muốn vạch rõ sự thật cho nàng ta nhìn thấy hơn.

“Vậy con sẽ nghĩ cách g.i.ế.c sạch bọn chúng. Huynh ấy thích ai, con sẽ g.i.ế.c người đó.” Nét mặt Hòa Di quận chúa thoáng hiện sự điên cuồng kinh tâm. “Vương phi của huynh ấy, chỉ có thể là con.”

Thục phi bình tĩnh nhìn Hòa Di quận chúa một hồi, mới châm chọc nhếch môi, không biết đang cười ai, giọng nghẹn cứng nói. “Con quả thật rất thích hắn.”