Thần Khống Thiên Hạ
Nhiễm Vĩnh Duệ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đứng trước mặt Vạn Thu.
Ông ta đã nhận ra một điều khi gặp ba mẹ và người thân cũ của Sở Ức Quy.
So với những người khác, người Sở Ức Quy quan tâm nhất chính là đứa trẻ bằng tuổi này.
“Đứa nhỏ này đã tách khỏi gia đình cháu, cháu nên hiểu nó không thể trở thành người một nhà với các cháu được.”
Giọng nói của Nhiễm Vĩnh Duệ trầm thấp, lạnh lùng, trào phúng.
“Cho dù ở bên nhau nhiều năm, mọi chuyện vẫn sẽ kết thúc,
Cháu nên hiểu quan hệ huyết thống quan trọng như thế nào đối với một người,
Chỉ khi ở bên những người máu mủ ruột thịt mới không phải băn khoăn hay kiêng nể bất cứ gì.
Khi đứa nhỏ này ở trong nhà cháu, cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu mà thôi.”
Nhiễm Vĩnh Duệ nói một mạch rất nhiều thứ, giống như công việc giáo viên của mình, ông ta rất giỏi thuyết giáo.
Vạn Thu nghe hiểu, cũng hiểu Nhiễm Vĩnh Duệ muốn nói gì. “Chẳng lẽ cháu không muốn thằng bé có một gia đình thực sự sao?” Lời nói của Nhiễm Vĩnh Duệ dường như cố tình chọc vào sự bất an và lo lắng trong lòng Vạn Thu.
“Cháu muốn.” Vạn Thu không thể phản bác vấn đề này.
Một gia đình tươi đẹp và hạnh phúc, cậu hy vọng Sở Ức Quy cũng có.
Sở Ức Quy khẽ nhíu mày, đứng dậy, muốn di chuyển đến bên cạnh Vạn Thu.
Vẻ mặt của Nhiễm Vĩnh Duệ trở nên tốt hơn sau khi nghe thấy Vạn Thu thừa nhận.
Ông ta dịu giọng: “Chú đảm bảo sẽ đối xử tốt với đứa trẻ đó, hy vọng cháu có thể giúp chú thuyết phục thằng bé.”
Vạn Thu rũ mắt xuống, lại lắc đầu.
Động tác Sở Ức Quy ngừng lại, không mở miệng.
Chu Bồi Ngọc ngược lại nghe không nổi nữa, nắm lấy cánh tay Vạn Thu: “Cậu muốn đổi phe sao? Tính cách ông ta không tốt chút nào, đừng dạy hư Sở Ức Quy!” Vạn Thu nhìn Chu Bồi Ngọc, vẻ mặt cậu cũng không rối rắm như Chu Bồi Ngọc tưởng tượng. “Cháu hy vọng, em trai… Ức Quy nghĩ thế nào mới là điều quan trọng.”
Vạn Thu cúi đầu, không nhìn vào sắc mặt, cảm xúc hay biểu cảm của bất kỳ ai xung quanh.
“Chỉ cần đó là điều Ức Quy muốn làm, cháu đều sẽ ủng hộ.”
Lời nói của Vạn Thu khiến Chu Bồi Ngọc ngạc nhiên.
Không biết tại sao, cô lại có chút cảm động khi nghe Vạn Thu nói những lời này.
“Cháu đã rời Sở gia, là một người rất tự do, vì vậy Nhiễm tiên sinh, ngài muốn nhờ bất cứ ai trong Sở gia đều không có ý nghĩa.”
Sở Ức Quy đứng trước mặt Vạn Thu, ngước mắt nhìn về phía Nhiễm Vĩnh Duệ.
Nhiễm Vĩnh Duệ muộn màng nhận ra ý đồ rời khỏi Sở gia của Sở Ức Quy, có lẽ chính là muốn chống đối ông ta, không gây thêm rắc rối cho Sở gia nữa.
Vẻ mặt Nhiễm Vĩnh Duệ u ám: “Ba không biết tại sao con lại ghét ba như vậy.”
“Ngài không cần suy nghĩ nhiều, cháu không ghét ngài, chỉ là cũng chưa từng thích ngài, mọi chuyện cháu làm đều đã được chuẩn bị tốt, ngài chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi.”
Sở Ức Quy từ đầu đến cuối chưa bao giờ để chuyện của Nhiễm Vĩnh Duệ ở trong lòng.
Từ đầu đến cuối, hắn không có gì ngoài sự thờ ơ và lịch sự.
Nhiễm Vĩnh Duệ nhìn chằm chằm vào Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy quá thông minh, đến mức không cảm thấy mờ mịt về lựa chọn của mình, cũng không cần thử qua bất cứ gì.
Sở Ức Quy biết rõ hướng đi mình đã lựa chọn.
Nhiễm Vĩnh Duệ hít một hơi thật sâu, hỏi: “Con không có bất cứ mong chờ gì với gia đình mình sao?”
“Có.” Sở Ức Quy mỉm cười, không phủ nhận.
Nhiễm Vĩnh Duệ không hề yên tâm trước sự thừa nhận của Sở Ức Quy, ông ta nhận ra có điều gì đó trong lời nói của Sở Ức Quy.
“Chỉ là gia đình mà cháu muốn, không phải là gia đình mà ngài có thể cho cháu.”
Sở Ức Quy chuyển sự chú ý sang Phí Trác Quân, người vẫn luôn giữ im lặng.
Đó không phải là đứng ngoài cuộc, mà là bất lực. “Ai cũng khao khát hạnh phúc, nhưng ngài lại cho rằng hạnh phúc nghĩa là vợ ngài phải hy sinh, nếu ngài yêu gia đình ngài, vậy ngài cũng nên yêu vợ mình nữa.”
Vẻ mặt Nhiễm Vĩnh Duệ u ám, quay sang Phí Trác Quân.
“Hay là ngài vẫn cảm thấy huyết thống quan trọng hơn vợ mình?”
Vẻ mặt của Nhiễm Vĩnh Duệ thay đổi.
Còn Phí Trác Quân thì khiếp sợ đến mức toàn thân căng cứng.
Dưới ánh mắt của Nhiễm Vĩnh Duệ, bà không thể nói được lời nào.
Sở Ức Quy rất ít khi nói những lời như vậy.
Quá hung hổ dọa người sẽ dễ dàng thu hút sự thù hận.
Chỉ là thỉnh thoảng hắn cũng muốn thử làm như vậy.
Sở Ức Quy mỉm cười xoay người, nắm lấy tay Vạn Thu: “Xin lỗi, tiểu thiếu gia, để cậu chờ lâu như vậy.”
Sở Ức Quy nhận được ánh mắt mê man của Vạn Thu, khẽ cười.
“Ba sẽ còn đến tìm con, hôm nay chưa phải lúc.” Nhiễm Vĩnh Duệ hiển nhiên không muốn từ bỏ, “Ba sẽ bàn bạc lại với vợ, nếu bà ấy đồng ý, ba hy vọng con sẽ cân nhắc lại.”
“Cháu không thể ngăn chú đến tìm cháu, nhưng hôm nay cháu xin phép đi trước.” Đối với Nhiễm Vĩnh Duệ, Sở Ức Quy không hề chán ghét, căm hận, cũng không hề chờ mong.
Chính vì cái gì cũng không có, cho nên mới có thể thản nhiên như thế.
Chu Bồi Ngọc ngơ ngác đi theo Vạn Thu, cùng nhau ra cửa.
Sau đó lại nhịn không được quay đầu nhìn người đàn ông và vợ ông ta, người đàn ông đang nhìn vợ, còn người vợ đang nhìn xuống mặt bàn.
Người đàn ông ngồi xuống cạnh người vợ, nhưng người vợ lại cúi đầu, dời ánh mắt.
“Oa…” Chu Bồi Ngọc nhỏ giọng cảm thán, “Ngầu quá đi.”
“Cảm ơn.” Sở Ức Quy nói.
Chu Bồi Ngọc nghẹn ngào, nhận ra mình thực sự đã thốt ra, có chút đỏ mặt.
Vạn Thu ngẩng đầu nhìn Sở Ức Quy.
Chu Bồi Ngọc giả vờ ho khan: “Thật sự không cần chúng tớ giúp sao?”
“Không, cảm ơn cậu rất nhiều vì đã đứng lên nói giúp tôi, lúc đó muốn phá vỡ bầu không khí ngột ngạt cũng rất khó khăn.” Sở Ức Quy cười nói.
Chu Bồi Ngọc được khen ngợi có chút ngượng ngùng.
Là cô tưởng tượng sao? Cảm giác Sở Ức Quy đã dịu dàng hơn trước?
“Sau này ông ta vẫn muốn tới quấy rầy cậu sao?” Chu Bồi Ngọc hỏi.
“Có lẽ vậy.” Sở Ức Quy đáp.
“Có cách nào để ông ta không tới làm phiền nữa không? Cứ như vậy khó chịu lắm.” Chu Bồi Ngọc nhún vai.
“Đối với tôi thì chỉ là chuyện râu ria, nhưng ngăn không để ông ấy tới tìm cũng không khó.”
Chu Bồi Ngọc trợn tròn hai mắt, tò mò hỏi: “Cậu có biện pháp gì sao?”
“Nhiễm tiên sinh là giáo sư đại học, ở một nơi như trường học, danh tiếng của giáo viên rất quan trọng, nếu thông báo chuyện này cho trường học, sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của ông ấy.” Sở Ức Quy nói.
Chu Bồi Ngọc hít một hơi: “Vậy sao ông ta còn quang minh chính đại như vậy?”
“Có lẽ vì có lòng tin đi, ông ấy không nghĩ tôi sẽ từ chối.” Sở Ức Quy nói, “Ông ấy là một người thờ phụng quan hệ huyết thống.”
“Vợ ông ta cũng thật đáng thương, sống chung với một tên cặn bã như vậy, còn tự nguyện tiếp nhận…”
Chu Bồi Ngọc dừng lại, có chút lo lắng liếc nhìn Sở Ức Quy.
Nhưng Sở Ức Quy dường như cũng không để ý.
“Có lẽ bọn họ vì lợi ích chung, vợ ông ấy cũng là giáo viên đại học, ly hôn sẽ khiến cả hai bên rất xấu hổ, hơn nữa bà ấy không còn khả năng mang thai, đưa ra lựa chọn như vậy thực ra cũng không kì lạ.”
Sau khi nghe hết những thông tin lộn xộn này, Chu Bồi Ngọc đột nhiên cảm thấy những gì Nhiễm Vĩnh Duệ vừa nói với cô thực ra cũng không sai.
Cô thực sự không biết toàn bộ câu chuyện, nếu nói điều gì đó không nên nói, thực sự là một lời vu khống.
Nhưng…
Sở Ức Quy xem ra rất rõ ràng.
“Ức Quy sẽ không vui sao?” Vạn Thu đột nhiên hỏi.
“Cái gì?” Sở Ức Quy nghiêng đầu.
“Ba của Ức Quy có rất nhiều… tâm địa gian xảo.”
Sở Ức Quy bị từ miêu tả của Vạn Thu chọc cười, nghiêm túc nói: “Mọi người đều lo lắng cho bản thân mình nhiều hơn là điều bình thường.”
“Vậy Ức Quy…” Vạn Thu cúi đầu, có chút do dự hỏi: “Không thất vọng sao? Gia đình như vậy.”
Sở Ức Quy ngừng bước chân, cúi đầu nhìn Vạn Thu.
Trong tình huống như vậy, mọi người sẽ giống như Chu Bồi Ngọc, sẽ cảm thấy hứng thú.
Nhưng điều Vạn Thu nhớ kĩ lại chỉ có suy nghĩ của hắn.
“Ý nghĩa của gia đình rất phong phú, tớ sẽ từ từ tìm được gia đình mà mình mong muốn thôi.”
Sở Ức Quy như có như không nắm lấy tay Vạn Thu, nhưng không hề buông ra.
Vạn Thu ngẩng đầu, không biết vì sao lại nhớ tới câu Sở Ức Quy thường nói với cậu.
Chậm rãi, từng chút một…
Chuyện của Sở Ức Quy tạm thời không cần quan tâm nữa, ba người cùng nhau đi du lịch theo gợi ý của Chu Bồi Ngọc, bọn họ quyết định tìm một địa điểm vui chơi.
Bạch quản gia chở bọn họ đến công viên giải trí.
Sở Ức Quy cười nói: “Làm sao bây giờ? Tớ còn chưa được phát lương.”
Nếu đã thoát khỏi thân phận người Sở gia, hắn cũng không còn lý do gì để được Sở Kiến Thụ cho tiền tiêu vặt nữa.
Nhưng sau khi ký hợp đồng với Dương Tiêu Vũ, hắn sẽ nhận được tiền lương.
Năng lực của Sở Ức Quy rõ như ban ngày, giao Vạn Thu cho Sở Ức Quy cũng tương đối yên tâm, lương còn trả rất cao.
Vạn Thu chớp chớp mắt, giơ điện thoại lên: “Tớ có rất nhiều tiền.”
“A, đúng rồi, hiện tại Vạn Thu cũng rất giỏi thanh toán bằng điện thoại, ha ha ha.” Chu Bồi Ngọc trực tiếp kéo Vạn Thu đi quét mã QR, tiến vào khu vui chơi.
Sở Ức Quy khôgn từ chối, nói: “Vậy chúng ta phải dính lấy tiểu thiếu gia rồi.”
Vạn Thu lại một lần nữa nhạy cảm với xưng hô ‘tiểu thiếu gia’.
“Sao cậu lại gọi Vạn Thu là tiểu thiếu gia?” Chu Bồi Ngọc cũng chú ý đến xưng hô này.
“Tôi đã ký một hợp đồng với Sở gia.” Sở Ức Quy cố ý nói như trêu chọc, “Từ nay Vạn Thu sẽ là cậu chủ của tôi.”
Chu Bồi Ngọc không hiểu ra sao.
Mặc dù Vạn Thu có chút không thích ứng với xưng hô kỳ quái ‘tiểu thiếu gia’, nhưng Sở Ức Quy chỉ gọi như vậy trong một số trường hợp đặc biệt.
Hơn nữa…Sở Ức Quy trông có chút vui vẻ.
Nếu không phải chuyện xấu, Vạn Thu sẽ đồng ý.
Bạch quản gia đi theo ba người trẻ tuổi, không khỏi mỉm cười.
Vạn Thu có chút ngạc nhiên khi biết Chu Bồi Ngọc học cùng trường cấp ba với Sở Ức Quy.
Sau đó cậu đã rất vui.
Sở Ức Quy và Chu Bồi Ngọc là người quen, học cùng trường chắc hẳn sẽ rất vui.
Nếu cậu cũng ở đó thì tốt rồi.
Chu Bồi Ngọc nói thành tích của mình thực ra không tốt lắm, nhưng vì là học sinh có năng khiếu đặc biệt nên điểm số bị gạt sang một bên.
Vạn Thu lần đầu phát hiện ra mình cũng là một học sinh có năng khiếu đặc biệt.
“Khiêu vũ là một môn thể dục vũ đạo nha!” Chu Bồi Ngọc vô cùng tự hào.
Đây là lần đầu tiên Vạn Thu nghe nói có chuyện như vậy.
Mặc dù điểm số của cậu ở mức trung bình nhưng Tưởng Thành Phong nói muốn vào được trường của Sở Ức Quy cũng sẽ có chút khó khăn.
Nếu là một học sinh có năng khiếu đặc biệt như Chu Bồi Ngọc, dù nỗ lực đến đâu cũng không đảm bảo có thể học cùng trường cấp ba với Sở Ức Quy.
Vạn Thu đột nhiên phát hiện, kì thật ngẫm lại các biện pháp, rất nhiều chuyện đều không phải không có khả năng.
Học sinh tiểu học lên trung học không có bài tập hè, hầu hết thời gian Vạn Thu đều học chương trình cấp hai với Sở Ức Quy.
Vì là Sở Ức Quy dạy nên Vạn Thu học rất nhanh.
Vào kỉ nghỉ hè cuối cùng, Tưởng Thành Phòng nói lời tạm biệt với Vạn Thu.
Hắn không còn phù hợp để đảm nhận công việc gia sư cho Vạn Thu nữa.
Nhưng Tưởng Thành Phong nói sau này bọn họ vẫn sẽ là bạn bè, cần gì có thể gọi điện cho hắn.
Vạn Thu gật đầu.
Vạn Thu không cảm thấy mất mát khi Tưởng Thành Phong rời đi, bởi vì đây không phải là sự chia ly, mà là một lần thay đổi thân phận.
Giống như Sở Ức Quy.
Khi trường học khai giảng, Vạn Thu nhìn thấy đồng phục cấp ba của Sở Ức Quy.
Màu đen.
Rất đẹp trai.
Vạn Thu chụp một bức ảnh gửi cho Chu Bồi Ngọc, Chu Bồi Ngọc liền hét lên chói tai, nói muốn gặp người thật càng sớm càng tốt.
Vạn Thu cũng cảm thấy rất đẹp trai.
Vì cấp ba bắt đầu sớm hơn cấp hai nên Vạn Thu theo Sở Ức Quy đến khuôn viên trường cấp ba.
Nhìn thấy đám đông nhộn nhịp và những học sinh mặc đồng phục ra ra vào vào.
Cấp ba khác với cấp hai và tiểu học, không cần phụ huynh tới nên Vạn Thu và Bạch quản gia cùng nhau đợi ở cổng trường.
Mặc dù Bạch quản gia kiến nghị có thể trực tiếp rời đi, nhưng Vạn Thu nhớ Sở Ức Quy đã nói thời gian khai giảng không kéo dài bao lâu.
Vạn Thu dựa vào ghế xe, nhìn về phía cổng trường đã không còn người.
Cùng lúc đó, Vạn Thu nhìn thấy một chiếc xe khác cách không xa.
Cậu nhớ rất rõ chiếc xe đó.
Là Nhiễm Vĩnh Duệ.
Sở Ức Quy nói Nhiễm Vĩnh Duệ là một người rất cố chấp.
Vạn Thu nghiêng đầu hỏi Bạch quản gia: “Cố chấp có phải là không bao giờ bỏ cuộc khi có chuyện xảy ra không?”
“Có thể hiểu như vậy.” Bạch quản gia đáp lại Vạn Thu.
“Nếu Ức Quy không trở về với ba ruột, Nhiễm tiên sinh sẽ luôn đi theo Ức Quy sao?”
Nhiễm tiên sinh? Bạch quản gia nhận ra đó là ai.
“Rất khó để hiểu được suy nghĩ của người khác.” Bạch quản gia nói.
“Vậy Nhiễm tiên sinh cố chấp như vậy, có phải vì rất yêu Ức Quy không?” Vạn Thu hỏi.
Do tính chất nghề nghiệp, Bạch quản gia sẽ không chủ động suy đoán suy nghĩ của người khác, nhưng kinh nghiệm và tuổi tác đã cho ông một ít ý tưởng.
“Bất cứ khi nào làm việc gì, người ta đều luôn hướng tới ‘tốt’ đầu tiên.” Bạch quản gia nói, “Có lẽ Nhiễm tiên sinh cảm thấy Sở Ức Quy quay về với mình là một chuyện tốt.” “Ngay cả khi Ức Quy không muốn sao?” Vạn Thu ngập ngừng hỏi.
“Nhiều bậc cha mẹ đều khó lắng nghe con mình, khả năng Nhiễm tiên sinh cũng là một trong số đó.”
Chuyện tốt.
Vạn Thu không biết việc Sở Ức Quy quay về bên Nhiễm Vĩnh Duệ có phải chuyện tốt hay không.
Tất cả những gì cậu có thể làm là ủng hộ Sở Ức Quy.
Vạn Thu không xuống xe, Nhiễm Vĩnh Duệ cũng không để ý tới bên này.
Bọn họ đợi suốt một tiếng đồng hồ, mọi người cũng lục tục tan trường.
Vạn Thu nhìn thấy Nhiễm Vĩnh Duệ xuống xe, đứng đợi ở ven đường.
Vạn Thu nhìn thấy Sở Ức Quy.
Khi Nhiễm Vĩnh Duệ đối mặt với Sở Ức Quy, vẻ mặt khác hẳn khi đối mặt với cậu.
Ôn hòa, nho nhã, mỗi một câu đều mang theo ý cười.
Vẻ mặt Sở Ức Quy rất bình tĩnh, chỉ không mặn không nhạt đáp lại.
Vạn Thu không nghe rõ hai người nói gì.
Cậu chỉ ngồi trong xe quan sát.
Khi Nhiễm Vĩnh Duệ đưa tay ra muốn đưa Sở Ức Quy đi đâu đó, Sở Ức Quy đã từ chối.
Một nụ cười xa cách đúng nghĩa khiến hắn nhìn qua trông lạc lõng với mọi thứ xung quanh.
Khi Sở Ức Quy bước tới xe của bọn họ và đóng cửa lại, Vạn Thu liếc nhìn Nhiễm Vĩnh Duệ ở đằng xa.
Vẻ mặt ông ta không được tốt.
Dường như không ngờ sẽ có người tới đón.
Bạch quản gia không tò mò về Nhiễm Vĩnh Duệ, chỉ nói: “Xin hãy thắt dây an toàn.”
Vạn Thu liếc nhìn Sở Ức Quy mấy lần, lại không biết nên hỏi cái gì.
Sở Ức Quy cũng không để Vạn Thu nghi hoặc quá lâu: “Bởi vì đa số tớ đều ở biệt thự, ông ấy không tìm thấy tớ, cho nên đứng ở cổng trường ôm cây đợi thỏ.”
Vạn Thu lẩm bẩm: “Chú ấy rất cố chấp.”
“Ừm.” Sở Ức Quy trả lời.
“Nếu cố chấp như vậy, chẳng lẽ vì thật sự yêu cậu sao?” Vạn Thu do dự, hỏi lại chính chủ.
Sở Ức Quy hơi nhướng mày, nhìn về phía Vạn Thu.
Thiếu niên dần bộc lộ vẻ ngoài xuất sắc của mình, đôi mắt trong sáng tràn ngập sự lo lắng. “Nếu là trước đây, có lẽ tớ không đoán được, sẽ nói cho cậu biết một số nguyên nhân khác.” Vạn Thu tìm ra mấu chốt: “Trước đây?”
“Bây giờ tớ có thể chắc chắn, không, ông ấy không yêu tớ.”
“Tại sao?” Vạn Thu ngơ ngác hỏi.
Sở Ức Quy mỉm cười, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Vạn Thu.
“Bởi vì tớ biết, cảm giác yêu một người là như thế nào.”
Vạn Thu lẩm bẩm: “Ức Quy thật lợi hại.”
Sở Ức Quy không nói gì, vô tình bắt gặp ánh mắt của Bạch quản gia nhìn bọn họ qua gương chiếu hậu.
Ánh mắt Bạch quản gia mang theo ý cười, Sở Ức Quy cũng cười đáp lại.
——-
Vạn Thu thay đồng phục cấp hai, chụp cho Chu Bồi Ngọc xem.
Chu Bồi Ngọc chỉ nói một câu: Không hề có cảm giác không ổn.
Vạn Thu nhìn tin nhắn vi diệu kia, không biết Chu Bồi Ngọc đang khen mình hay có ý gì khác.
Mặc dù Sở Ức Quy đã lên cấp ba nhưng vẫn sống với Vạn Thu, chỉ là phải đi học sớm hơn và tan học muộn hơn.
Đáng tiếc Sở Ức Quy và Chu Bồi Ngọc không học cùng lớp.
Nhưng Vạn Thu đã nhận được rất nhiều tin tức về Sở Ức Quy từ Chu Bồi Ngọc.
Chu Bồi Ngọc: Chắc chắn cậu sẽ không tin, ngày đầu tiên con gái lớp tớ đã hỏi thăm tin tức về Sở Ức Quy rồi!
Chu Bồi Ngọc: Vẻ ngoài của Sở Ức Quy xứng đáng trở thành giáo thảo của trường mà.
Chu Bồi Ngọc: Đứng nhất lớp, đại diện cho tân sinh viên, đây là buff gì vậy trời.
Chu Bồi Ngọc: Cậu ấy đứng cạnh các bạn nam cùng lớp, khí chất hoàn toàn khác hẳn nhau!
Chu Bồi Ngọc: Tớ không dám nói với các bạn cùng lớp là tớ biết Sở Ức Quy, tớ cảm giác mình sẽ bị những bạn nữ khác ghen tị đến chết .
Vạn Thu nhìn chuỗi tin nhắn khen ngợi Sở Ức Quy dài dằng dặc do Chu Bồi Ngọc gửi đến, không hiểu vì sao lại cảm thấy hơi mất mát.
Tuổi của cậu rõ ràng có thể học cùng với bọn họ, nhưng bây giờ lại chỉ có thể nghe lời kể của Chu Bồi Ngọc. Vạn Thu có chút ghen tị. Không thoải mái lắm. Vạn Thu bắt đầu đi học. Đáng tiếc cậu và Phó Chính Vũ không được xếp vào cùng một lớp.
Khi vừa nhận được thông báo khai lớp, Sở Kiến Thụ đã ở bên cạnh Vạn Thu.
“Nếu con muốn cùng lớp với bạn bè, ba có thể giúp con điều chỉnh.” Sở Kiến Thụ nói với Vạn Thu.
Nhưng Vạn Thu lắc đầu: “Không sao ạ, con có thể kết bạn mới, tan học Phó Chính Vũ sẽ đến chơi với con.”
Đối với quyết định của Vạn Thu, Sở Kiến Thụ cũng không nói gì thêm. Vạn Thu sẽ tự mình đưa ra quyết định. Nhưng dù sao lớp mới vẫn có rất nhiều bạn học quen mắt. Chỉ là lần đầu phải xa tất cả các thành viên trong gia đình, Vạn Thu cảm thấy có hơi mất mát. Cũng may quan hệ giữa cậu và Chính Vũ không tồi, cậu cũng sẽ không quá cô đơn trong thời gian đầu.
Vạn Thu có một người bạn cùng bàn mới, cũng là một cô bé giống như hồi tiểu học.
Tính tình của cô bé này có hơi kỳ lạ.
Từ khi Vạn Thu trở thành bạn cùng bàn, cô bé đó vẫn luôn nhìn cậu.
Vạn Thu rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác, luôn dễ bị phân tâm khi có người chú ý.
Tên cô bé là Vương Duyệt, là một cái tên dễ viết, thậm chí khi Vương Duyệt giới thiệu tên còn viết cho Vạn Thu xem.
“Tên của cậu lạ thật, Sở Vạn Thu.” Vương Duyệt lay cuốn sách của Vạn Thu, nói.
Vạn Thu không biết trả lời thế nào.
Cũng may Phó Chính Vũ thường xuyên đến chơi với Vạn Thu, Vạn Thu ngoài ý muốn trở thành một trong những học sinh luôn có mặt ở hành lang sau giờ học.
Vương Duyệt là một cô bé rất thích nói chuyện, ngay cả khi ở trong lớp.
Khi Vạn Thu đang chăm chú nghe giảng, Vương Duyệt lại thì thầm với Vạn Thu.
“Đôi mắt của cậu thật sự rất đẹp nha?”
“Lưng cậu thẳng thật đấy, cậu luyện tập qua rồi sao?”
“Làn da cậu thật mịn, phản chiếu màu trắng dưới ánh mặt trời luôn.”
Bởi vì Vương Duyệt luôn có rất nhiều chuyện muốn nói, Vạn Thu lại rất muốn học, cậu đành phải rút thời gian đi chơi cùng Phó Chính Vũ để nói chuyện với Vương Duyệt.
Vương Duyệt hiển nhiên rất vui. “Nếu cậu cao hơn, nhất định có thể tranh chức giáo thảo rồi! Nhưng cậu lại thấp quá.”
“Cậu và Phó Chính Vũ quan hệ thật tốt, Phó Chính Vũ có chút nghịch ngợm, còn cậu lại rất nghiêm túc.”
Vạn Thu không biết tại sao Vương Duệ lại có nhiều thứ để nói như vậy.
So với Chu Bồi Ngọc còn thích nói chuyện hơn.
Vương Duệ không chỉ nói chuyện với Vạn Thu mà còn nói chuyện với những người ở bàn trước và bàn sau.
Đây là một người bạn cùng lớp rất đặc biệt mà Vạn Thu từng tiếp xúc.
Nhưng Vương Duyệt cũng bị giáo viên mắng vì luôn nói chuyện trong lớp, chỉ là cô bé dường như không quan tâm chút nào.
“Bị phạt đứng không phải chuyện xấu sao?” Sau khi Vương Duyệt bị phạt đứng, Vạn Thu không nhịn được ghé trên bàn hỏi.
“Là chuyện không tốt.” Vương Duyệt gật đầu tán thành.
“Vậy tại sao nhất định phải nói chuyện trong lớp?” Vạn Thu có chút mờ mịt.
“Bởi vì muốn nói.” Vương Duyệt nhìn Vạn Thu.
Đối với biểu hiện thản nhiên này, Vạn Thu có chút tò mò và nghi hoặc.
Khi Vạn Thu hỏi Sở Ức Quy, Sở Ức Quy nói: “Mỗi người đều có một thói quen riêng.”
“Nhưng nói chuyện trong lớp không tốt.” Vạn Thu nói.
“Đúng là như vậy, nhưng cũng không ai nói nhất định phải có nề nếp làm gì.”
Vạn Thu có chút kinh ngạc: “Vậy tớ cũng có thể nói chuyện trong lớp sao?”
Sở Ức Quy muốn phủ nhận, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy nếu thi thoảng Vạn Thu làm gì đó khác cũng không sao. “Có thể… thử xem?” Sở Ức Quy do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn không phủ nhận Vạn Thu.
Lần đầu tiên Vạn Thu cảm thấy quan niệm đi học của mình bị ảnh hưởng sâu sắc.
Thì ra nói chuyện trong lớp cũng không sao cả.