Thần Mộ

Rate this post

Edit: Lune

“Đã muộn lắm rồi, ngày mai anh Lục không cần đi làm à?”

Lục Khả mở điện thoại ra, chỉ cho cậu xem mai là thứ mấy.

“Chắc đại thiếu gia bình thường rảnh quen rồi nên quên mất thứ bảy người ta không phải đi làm.”

“…”

Quý Miên quả thực quên thật. Hơn nữa… lý do đúng là như Lục Khả nói, rảnh quen rồi.

Được Lục Khả nhắc, cậu mới nhớ ra hôm nay là thứ sáu, cuối tuần Hứa Tri Hạ không phải đi học nên chú Lâm mới đón cậu ta về.

Cậu khẽ mím môi, đổi lí do thoái thác: “Vậy anh Lục nên tranh thủ cuối tuần nghỉ ngơi cho tốt mới đúng.”

“Ờ.”

“Ngủ trong phòng cấp cứu không ngon đâu.” Quý Miên tiếp tục nhắc nhở.

Lục Khả gật đầu: “Ờ.”

Quý Miên: “…”

Lục Khả chống cằm bằng một tay, ánh mắt quét một vòng trên gò má của Quý Miên, cuối cùng dừng lại trên vành tai đang đỏ ửng vì sốt của cậu, nghĩ: Nếu đổi thành Tần Diễm ở đây, e là người này sẽ tìm mọi cách để giữ đối phương ở lại.

Anh thầm chậc chậc hai tiếng, vô cùng tiếc nuối: Hiếm khi mình tốt bụng thế này, thôi cứ coi như cho mèo ăn vậy.

【Điểm si tình tăng 100 (50×2), người đóng góp: Lục Khả.】

Quý Miên liếc Lục Khả một cái, vẻ mặt người kia dửng dưng, hoàn toàn không nhìn ra đang nghĩ về chuyện của cậu và Tần Diễm.

Cậu không khỏi nghi hoặc: Rốt cuộc người này đang nghĩ gì vậy?

Cậu vẫn muốn khuyên Lục Khả về, nhưng nhìn bộ dạng cứng đầu không thèm nghe kia nên đành thôi.

Ai từng chăm sóc bệnh nhân rồi sẽ biết, trừ phi đối phương là người thân hoặc người mình yêu sâu đậm, còn không thì tuyệt đối là một việc rất tốn sức mệt tinh thần.

Cho dù cậu không nói, đợi Lục Khả trải qua đêm nay thì cũng sẽ tự chủ động rời đi thôi.

Tối đến, Hứa Tri Hạ và chú Lâm gọi vài cuộc điện thoại tới, có lẽ do Quý Miên không về nên lo lắng.

Quý Miên suy nghĩ một lúc, cậu không nhắn cho Hứa Tri Hạ mà chỉ nhắn cho chú Lâm nói mình đang ở với Lục Khả, tạm thời chưa nhắc đến chuyện mình đang ở bệnh viện. Cậu không muốn quấy rầy giấc ngủ của người khác vào nửa đêm, để ngày mai nói cũng được.

Sau đó không còn cuộc điện thoại nào gọi đến nữa.

Trong phòng cấp cứu không có giường cho người nhà bệnh nhân, nên Lục Khả chỉ có thể ngồi tựa vào tường phòng bệnh nghỉ ngơi tạm.

Nhưng tác dụng thực tế của việc anh ở lại đây không lớn lắm.

Nửa đêm, lúc Lục Khả bị ánh đèn phòng vệ sinh đánh thức mới phát hiện người trên giường bệnh đã lặng lẽ dậy từ lúc nào, tự đến phòng vệ sinh rồi, không gọi mình.

Lục Khả chậm rãi đứng dậy, đi qua gõ cửa phòng vệ sinh thì phát hiện Quý Miên khóa trái cửa như đang đề phòng anh vậy.

“Đại thiếu gia?” Anh dựa trán lên cánh cửa, giọng uể oải vì buồn ngủ nên hơi khàn khàn.

“…”

Quả nhiên người bên trong im lặng.

Có gì mà không thể nhìn chứ?

Lục Khả thấy hơi buồn cười, thế là anh đứng luôn trước cửa phòng vệ sinh, nói chuyện quấy rối người bên trong qua một lớp cửa hệt như một tên biến thái.

Trong phòng vệ sinh, Quý Miên khẽ thở dài, cực kỳ bất đắc dĩ.

Sáng hôm sau, các phòng khác bắt đầu làm việc bình thường, Lục Khả đưa Quý Miên đến đăng ký khám với bác sĩ chính của cậu, sau đó là tái khám rồi làm thủ tục nhập viện.

Sáng sớm chạy qua chạy lại như vậy quả thực rất mệt mỏi.

Điều duy nhất coi như lợi thế mà chẳng phải lợi thế là: Lục Khả vẫn mặc cái áo dính máu ở cổ áo, mọi người gặp anh đều tự giác nhường đường. Hiệu suất giải quyết công việc cực kỳ cao.

Thành công chuyển sang phòng đơn, anh lại ra ngoài một chuyến.

Hai mươi phút sau quay lại, trên tay anh xách theo vài món ăn sáng.

Ném cho Quý Miên xong, Lục Khả kiêu ngạo hất cằm: “Ăn đi.”

Quý Miên: …

Bữa sáng Lục Khả mang về thực ra đều là loại thanh đạm nhưng khá giàu dinh dưỡng, bánh trứng cuộn, sữa đậu nành, còn có một phần cháo hạt sen ngọt.

Đồ ăn sáng ở dưới tầng bệnh viện cũng chỉ có mấy loại đó thôi.

“Tôi… vẫn chưa đói lắm.” Quý Miên lặng lẽ để bữa sáng vào tủ.

Bánh trứng cuộn không dầu mỡ nhưng hình như vẫn còn mùi tanh của trứng thì phải.

Hệ thống thấy được suy nghĩ của cậu, “hừ” một tiếng.

【Cậu ăn gì mà không thấy tanh? Trái cây ngọt quá thì ngấy, chua quá thì buồn nôn, bơ trong bánh ngọt cũng buồn nôn… Đúng là chẳng có món nào cậu thích cả.】

Quý Miên nghe nó chỉ trích, nhỏ giọng phản bác:【Nhưng cái đó đâu phải là thứ tôi kiểm soát được.】

【Tôi không quan tâm!! Dù sao cậu cũng phải ăn cho tôi!】Không chịu nổi cái tên không chịu ăn uống tử tế này mất!

【…】

Lục Khả không nghĩ nhiều, tưởng cậu chưa đói thật nên đợi thêm mười phút nữa.

“Bây giờ thì sao? Đói chưa?”

“… Chưa.”

Lục Khả nhíu mày.

Lại hai mươi phút trôi qua, anh ném bữa sáng trên tủ cho Quý Miên, nói: “Đại thiếu gia à, sắp đến giờ ăn trưa rồi đấy.”

“Hơi nguội rồi.” Quý Miên đẩy lại món bánh trứng cuộn thơm mềm về, giọng nói hơi yếu ớt vì áy náy: “Tôi không ăn được đồ nguội.”

“…” Lục Khả hít sâu một hơi.

Quý Miên lặng lẽ rụt lại về sau, cảnh giác nói: “Đây là bệnh viện đấy anh Lục.”

Cấm có hành vi bạo lực.

Lục Khả nghiến răng, bỏ lại một câu “Chờ đó” rồi lại đứng dậy bỏ đi.

Khi quay lại, trên tay anh có thêm một cốc sữa đậu nóng hổi và món bánh trứng cuộn mới ra lò.

Có lẽ là nghĩ Quý Miên không ăn được nhiều nên lần này anh không mua cháo nữa.

Quý Miên im lặng vài giây, nghĩ đến việc Lục Khả chạy đi chạy lại hai chuyến, cậu mà không ăn nữa thì quá đáng quá.

Thế là cậu nhận lấy bánh trứng cuộn, miễn cưỡng cắn hai miếng, cố gắng cắn ra một vết khuyết trên miếng bánh hình vuông đó rồi nói: “Tôi no rồi.”

Lục Khả không thể tin nổi: “Cậu nói lại lần nữa coi!?”

Anh dùng ánh mắt ép Quý Miên: “Người bạn già này của cậu chạy rõ xa để mua bữa sáng, đại thiếu gia báo đáp như vậy đấy à?”

Quý Miên: “… No thật rồi mà.”

“…” Lục Khả nhìn chằm chằm cái bánh trứng mà Quý Miên cắn được tí xíu, vẻ mặt thoáng hoang mang: “Vậy sữa đậu thì sao?”

“Không khát lắm.”

Nghe vậy, mí mắt Lục Khả giật giật, anh lập tức dùng ống hút chọc một lỗ lên cốc sữa đậu nành nóng hổi rồi nhét vào tay Quý Miên, hoàn toàn phớt lờ câu nói tào lao “không khát lắm” kia.

Còn bản thân anh thì cầm cái bánh trứng cuộn đã nguội và cháo bát bảo ngọt bên cạnh lên ăn.

Mặc dù Lục Khả đã ăn sáng rồi nhưng không lãng phí thức ăn là truyền thống tốt đẹp lâu đời của nhà họ Lục.

Quý Miên liếc nhìn Lục Khả rồi lại nhìn cái bánh thừa gần như còn nguyên và cốc sữa đậu nành chưa đụng tới của mình, cảm giác đạo đức vốn đã bị cậu cố gắng lờ đi lại bắt đầu choán lấy.

Cậu thấy hơi áy náy.

Bị thúc đẩy bởi cảm xúc này, Quý Miên uống thêm vài ngụm sữa đậu nành, một lúc sau lại chậm rãi cắn thêm hai miếng nữa trên cái bánh.

Đây đã là cực hạn rồi.

Lục Khả im lặng liếc cậu, không lên tiếng nữa.

Khi bác sĩ chính của Quý Miên tiến hành kiểm tra sức khỏe cho cậu, Lục Khả tranh thủ đến bãi đỗ xe một chuyến, thử tìm xem trong xe có bộ quần áo nào sạch không.

Cuối cùng lúc đi lên, anh vẫn mặc cái sơ mi dính máu kia.

Rõ ràng là trong xe của anh không có nàng tiên ốc chu đáo để sẵn một chiếc sơ mi dự phòng.

Khi Lục Khả vào, có một cô y tá nhỏ nhắn đang đứng bên cạnh giường Quý Miên, ấn vào khuỷu tay bên trong của Quý Miên.

Một ống lấy máu đỏ tươi kéo dài từ cánh tay cậu đến ống nghiệm y tá đang nắm chặt.

Lúc thấy cánh tay gầy guộc của Quý Miên nối với thứ nhỏ bé đáng sợ kia, không hiểu sao Lục Khả lại thấy hãi hùng khiếp vía.

Vài giây sau, y tá rút kim ra, Lục Khả không nhìn nữa.

Anh lục túi áo trên, tùy ý ném một mảnh giấy ký tên cứng lên tủ.

Vừa rồi ra xe không tìm thấy quần áo nhưng lại tìm được mảnh giấy nhỏ không biết để bao lâu rồi này.

Đây là thứ hôm đó Quý Miên để quên trong phòng anh, Lục Khả vẫn còn nhớ.

Thằng nhóc Đường Bạch kia làm việc kiểu gì vậy không biết! Để rác trong xe lâu ngày như thế…

“A!”

Lục Khả còn chưa mắng nhân viên của mình trong đầu xong thì y tá thu xong ống lấy máu đột nhiên kêu lên một tiếng.

Anh nghe tiếng nhìn sang.

Thì thấy cô y tá kia đang nhìn chằm chằm vào mảnh giấy ký tên mà Lục Khả ném lên tủ, mắt sáng rực như hai cái bóng đèn công suất lớn.

Trước đó Lục Khả từng liếc qua nội dung trên mảnh giấy ký tên, chỉ có hai câu rất đơn giản nên không khó nhớ.

[Gửi cô Triệu:

Cảm ơn sự yêu mến của cô, chúc cô vui vẻ mỗi ngày.

Ôn Ngọc.]

Tầm mắt Lục Khả hạ xuống rơi lên bảng tên trên áo cô y tá.

—— Triệu Tinh.

Triệu Tinh kích động cầm mảnh giấy ký tên trên bàn, lắp bắp nói: “Anh, anh Hứa, cái này là cho tôi ạ?”

Quý Miên ngạc nhiên liếc nhìn Lục Khả rồi chần chờ đáp: “… Ừm.”

“Nhưng không phải lần trước anh nói không cẩn thận làm mất rồi à? Cái này là anh xin lại giúp tôi ạ?”

“Không phải… Tôi nghĩ là anh Lục tìm giúp tôi.”

Triệu Tinh phấn khích liên tục cảm ơn hai người, cuối cùng khi đẩy xe y tế rời đi, bước chân còn như lơ lửng trên mây.

Lục Khả thôi nhìn, quay về phía người trên giường bệnh, đối phương cũng vừa rời mắt khỏi bóng lưng hân hoan của Triệu Tinh.

Trong khoảnh khắc hai người nhìn nhau, Lục Khả bắt được ý cười chưa tan hết trong mắt Quý Miên. Rất nhạt, nhưng lại rất thật.

Anh không khỏi nghĩ đến nụ cười vô cùng hư ảo của người này khi tỉnh lại từ cơn hôn mê trong khu y tế trên con tàu đêm đó.

Lục Khả nhìn cậu mấy giây.

Hoàn hồn lại, anh nhớ tới nhiệm vụ chính hôm nay, lập tức nhét cái bánh trứng còn ấm trên bàn cho Quý Miên.

“Ăn đi.”

Quý Miên: …