Thanh Mai Đã Hết Hạn

Rate this post

Sau khi tốt nghiệp cũng chưa từng tham gia các loại họp lớp, thậm chí cái tên này cũng hiếm khi được nhắc đến.

 

Tôi thậm chí cũng không nhớ rõ, làm bạn học ba năm, tôi đã từng nói với cậu ấy câu nào hay chưa?

 

Thấy mãi lâu tôi chưa trả lời, bên kia lại gửi một sticker cabybara đầy dấu hỏi chấm.

 

Tôi lộp bộp trả lời lại, sau khi gửi sơ yếu lý lịch của mình cho cậu ấy rồi lại hẹn thời gian phỏng vấn với nhân sự thông qua Trần Uyên.

 

Bởi vì kinh nghiệm và trình độ công việc của tôi đều phù hợp với yêu cầu của công ty bọn họ, lại có Trần Uyên giới thiệu.

 

Thế nên, phỏng vấn qua rất nhanh, nhân sự đã nói với tôi thứ hai nhận chức.

 

Tôi cân nhắc gửi Wechat hẹn gặp Trần Uyên, muốn mời cậu ấy ăn cơm, cũng gặp mặt cảm ơn.

 

Trần Uyên đồng ý rất sảng khoái.

 

Mà lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy đã ngây dại, anh chàng đẹp trai trước mắt này thật sự là người vô hình lúc trước sao?

 

Nếu năm đó Trần Uyên đẹp trai giống như bây giờ thì sao có thể là người vô hình có tính cách quái gở được, sẽ trực tiếp biến thành đóa hoa lạnh lùng người sống chớ tới gần trong một giây.

 

“Đóa hoa lạnh lùng” thấy vẻ mặt tôi kinh ngạc, có hơi buồn cười giải thích với tôi nguyên nhân cậu ấy thay đổi to lớn như thế.

 

 

Hồi cấp ba, Trần Uyên mập mạp, trên mặt còn có mụn, cậu ấy vốn hướng nội không thích nói chuyện càng thêm tự bế, sống thành kẻ vô hình trong lớp.

 

Sau khi lên đại học, hết rèn luyện thân thể rồi lại dưỡng da, lúc này mới hoàn toàn nghịch tập từ nhóc mập biến thành anh đẹp trai.

 

 12

 

Sau khi vào làm ở công ty mới, mặc dù Trần Uyên không ở cùng bộ phận với tôi.

 

Nhưng hiển nhiên cậu ấy cố tình quan tâm đến tôi, thỉnh thoảng tìm tôi cùng nhau ăn cơm, còn chờ tôi tan làm.

 

Càng là tay nắm tay dạy tôi chuyện làm ăn, nhắc nhở nhân mạch quan hệ quanh co trong văn phòng bộ phận.

 

 

Vì thế nên mới chỉ nửa tháng ngắn ngủi, tôi đã như cá gặp nước ở công ty này.

 

Trong công ty, chuyện xấu liên quan tới tôi và Trần Uyên cũng càng phát triển càng mãnh liệt.

 

Vì thế nên tôi có hơi buồn bực nhưng Trần Uyên lại không thèm để ý chút nào.

 

Dưới ánh đèn đường làm nổi bật, dáng người cậu ấy , khuôn mặt tuấn tú, nụ cười mang theo sự mê hoặc không thể nói rõ.

 

“Cậu và Lục Chi Thiệu đã chia tay rồi, không định bắt đầu một đoạn tình cảm yêu đương mới sao?”

 

Tôi hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu ấy, nụ cười trên mặt Trần Uyên càng thêm rạng rỡ.

 

“Bắt đầu từ cấp 3 tớ đã lấy số xếp hàng chờ yêu đương rồi!”

 

“Nếu như, cậu muốn tìm người yêu đương, vậy có thể cân nhắc đến tớ đầu tiên không?”

 

Thấy tôi hoang mang,

 

Vẻ mặt Trần Uyên lóe lên vẻ tổn thương, nhưng cậu ấy cũng điều chỉnh xong tâm trạng rất nhanh.

 

“Cậu quên rồi, lá thư tình năm đó Lục Chi Thiệu xé là do tớ viết cho cậu.”

 

Năm lớp mười, tôi mười lăm tuổi, mới biết yêu, trong lúc mơ hồ ý thức được mình thích Lục Chi Thiệu.

 

Khi đó tôi có hơi luống cuống chân tay, không biết nên xử lý quan hệ giữa hai người thế nào, thế là lựa chọn trốn tránh.

 

Không còn như hình với bóng với Lục Chi Thiệu nữa.

 

Sau khi học xong tiết thể dục, quay lại phòng học, lại phát hiện trong ngăn bàn của tôi có thêm một bức thư tình, tôi vốn định mở ra xem.

 

Nhưng Lục Chi Thiệu cướp đi trước một bước, xé nát thư tình, mảnh vụn tung bay rơi lả tả trên đất.

 

Lục Chi Thiệu bá đạo tỏ tình trong mảnh vụn màu hồng đang tung bay,

 

Tôi vừa bối rối vừa mừng rỡ, hoàn toàn không để ý đến thư tình.