Thế Giới Của Tôi Chỉ Có Anh Ấy
13.
Mùa hè ở miền bắc và miền nam khác nhau hoàn toàn.
Gió hè của miền nam mang theo hơi ẩm, miền bắc thì hanh khô, ra ngoài đường chẳng khác gì bị nướng khét lẹt.
Từ thư viện bước ra, mảng đỏ rực cuối cùng hiện lên trên bầu trời, nhưng mỗi một luồng khí hít vào thở ra đều là hơi nóng hừng hực.
Tôi tìm một con hẻm râm mát và chậm rãi cuốc bộ về nhà. Khi ở một mình, về nhà chẳng còn là chuyện gấp gáp nữa.
Những căn nhà thấp thoáng nơi hẻm cũ quả thực mang đến chút mát mẻ. Tiếng xe đạp “leng keng” từ xa vọng lại, lãng đãng mà trong trẻo. Tôi cúi đầu đếm ô gạch dưới chân. Bất ngờ có người từ phía sau khống chế cánh tay tôi, không cho tôi chút cơ hội vùng vẫy, cứ thế mất đi ý thức.
…
Lúc tỉnh lại, đầu tôi vẫn còn choáng như thể mình đã ngủ rất lâu rồi.
Giấc mơ hoàn toàn khớp với khung cảnh xung quanh căn nhà năm xưa của ba mẹ Chu Đình Vân, cây ngô đồng sum suê, xe thức ăn nhỏ đầu phố, chú cún đen đi hoang, ngay cả thiếu niên mặc áo thun thùng thình luôn đi phía trước tôi kia…
Tôi ngồi dậy. Trải giường lụa hồng, đèn chùm pha lê, điêu khắc rồng phượng khắp mái hiên, cửa sổ ban công nhỏ không gài chặt, rèm tuyn trong suốt bị gió thổi phấp phới bay.
Để ngăn chặn bản thân không chịu nổi mà bất chấp mọi nơi mọi lúc liên lạc với Châu Đình Vân, hay cập nhật tình hình gần đây của anh ấy, mấy ngày đi thư viện này tôi chỉ mang cặp sách và giấy, để giờ lại thấy hơi hối hận. Tôi chẳng có cách nào liên lạc với anh ấy.
Cửa bị đẩy ra, tấm thảm dày trải trên sàn nhà bóp nghẹt mọi âm thanh.
Tôi đối diện với ánh mắt người đàn ông trung niên đang kéo đĩa thức ăn. Ông ta mỉm cười: “Cô tỉnh rồi à?”
Tôi bắt đầu hoài nghi phải chăng mình vẫn còn đang mơ. Bằng không, tại sao mọi thứ có vẻ tự nhiên thế kia lại kỳ lạ đến bất thường.
“Tổng giám đốc Lý sẽ quay lại ngay, cô ăn tí gì đó rồi đợi chút nhé.”
“Tôi muốn về nhà.”
“Chuyện này… phải đợi tổng giám đốc Lý về rồi chúng tôi mới có thể quyết định.”
Ký ức cuối cùng của tôi là hoàng hôn nơi ngõ nhỏ kia. Nhưng nhìn trời nắng đẹp bên ngoài, bây giờ không phải buổi chiều thì cũng là sáng sớm.
Tôi ngẩn ngơ ngồi ngoài ban công, chỉ mong “tổng giám đốc Lý” trong miệng người đàn ông kia mau mau trở lại để tôi còn được rời khỏi.
“Có thích quang cảnh này không?” Từ ban công nhìn ra là lớp lớp núi rừng, vài ngôi nhà mái đỏ thấp thoáng đằng xa.
Giọng phụ nữ vang lên từ sau, tôi quay đầu nhìn, một gương mặt vô cùng xinh đẹp, lớp trang điểm hết sức tinh tế, bộ vest nữ tôn lên vóc dáng thon thả một cách hoàn hảo.
Thứ duy nhất không hài hòa chính là đôi dép đệm dưới chân.
Tôi đứng dậy: “Tôi có thể đi được chưa?”
“Đi? Con muốn đi đâu?”
“Về nhà.”
Bà ta bật cười, tay khoanh trước ngực: “Mẹ tự giới thiệu, Lý Văn, 39 tuổi, chưa kết hôn, có một cô con gái tên là Châu Dạ Vũ.”
Tôi gật gù: “Cho hỏi, tôi có thể về được chưa?”
“Đây là nhà của con. Con còn muốn đi đâu? Tìm ngôi sao nam kia à?”
Đột nhiên tôi thấy thật nực cười.
Thuở ban đầu, khi mới có nhận thức về ba, mẹ, tôi đã bị vây quanh bởi đám trẻ giống tôi, cùng nhóm giáo viên chẳng khác gì ác quỷ. Từ cô nhi viện trốn ra ngoài, tôi lang thang trên đường phố đông đúc, lúc đói khát cùng cực, tôi thấy người phụ nữ trẻ bế con cô ta tránh xa tôi. Sau cùng, tôi gặp được Châu Đình Vân. Là anh ấy dạy tôi nói, viết, đọc, nghe, sống và học hành, nuôi tôi khôn lớn đến hôm nay.
Ở trại trẻ mồ côi, mỗi lần bị nhốt trong phòng kín không lọt nổi tí gió, tôi đều mong đợi ba mẹ sẽ tới tìm tôi và đưa tôi thoát khỏi nơi này. Nhưng không có.
Kể từ đó, tôi không còn nghĩ tới chuyện này nữa.
Có người sinh ra đã có ba mẹ, người thân, bạn bè. Cũng có người phải rất cố gắng, cực kỳ cố gắng mới gặp được một Châu Đình Vân. Nhưng có anh ấy đã đủ lắm rồi.
14.
Lúc Châu Đình Vân dẫn tôi đi đăng ký nhập học mới biết được tôi đã vượt cấp lên lớp sáu chỉ bằng một lần thi. Sau khi rời trường, anh ấy dẫn tôi đến tiệm kem.
Ở đây có một rổ Pandas
Bây giờ nghĩ lại, anh ấy thời niên thiếu rất khác so với hiện tại.
Hay bộc lộ cảm xúc ra ngoài, không được kiên nhẫn và trầm tĩnh như bây giờ.
Huống hồ, khi ấy tôi còn quá nhỏ, có lẽ anh ấy cảm thấy dù có giao tiếp với tôi thì tôi cũng không hiểu, cho nên anh ấy luôn mang vẻ lười nhác trước mặt tôi.
Anh ấy ngồi phía đối diện, nhìn tôi múc một muỗng kem. Dưới ánh mắt của anh ấy, tôi không ăn trước mà đưa muỗng kem về phía anh. Anh ấy nghiêng mặt tránh.
“Sao lại muốn nhảy lớp? Em lớn vậy rồi, có biết nhảy lớp nghĩa là gì không?” Ngón tay anh ấy vô thức gõ lên mặt bàn.
Tôi gật đầu, nuốt phần kem ngọt ngào trong miệng: “Em muốn mau vào đại học để được ở cùng anh.”
Lầu đầu tiên anh ấy nhìn tôi vẻ hơi nghiêm túc: “Châu Vũ, tôi cho em đi học không phải để em theo tôi lên đại học, mà là muốn em thuận lợi trải qua quá trình trưởng thành bình thường như bao đứa trẻ khác.”
“Tôi không cần em làm thần đồng hay thiên tài. Tôi chỉ mong em làm những việc nên làm ở độ tuổi của em, đừng tạo cho mình bất kỳ áp lực nào. Có hiểu hay không?”
…
Có lẽ từ thơ ấu cho đến hiện tại, tôi nhận được quá ít, tôi có quá ít thứ thuộc về mình, nên lại càng trân trọng những gì mình đạt được.
Mèo nhỏ chính là một trong số ít những thứ đó.
Ngay cả một cái tên nó cũng chẳng có. Nhưng nó đã ở bên cạnh tôi từ những ngày đầu.
Cuộc đời của một con mèo chỉ tầm mười năm ngắn ngủi. Mèo vàng nhỏ lại đi theo tôi, chưa bao giờ được ăn no, phơi nắng phơi gió càng thu hẹp khoảng thời gian ấy lại.
Mèo vàng nhỏ chỉ ở nhà Châu Đình Vân được bốn năm, tình cờ vào hè khi tôi tốt nghiệp tiểu học.
Tiếng kêu “meo meo” của nó luôn rất nhỏ và hơi thở rất yếu. Nó thích ngủ trong vòng tay tôi hoặc nằm bên chân cùng tôi làm bài tập.
Một hôm nọ, tôi thức dậy và không trông thấy mèo vàng nhỏ cạnh đầu giường nữa. Tôi tìm khắp nhà và thấy nó nằm sấp kế bồn nước trong phòng tắm.
Nó đã không còn t h ở nữa.
Khi ấy, hình như Châu Đình Vân đã cố gắng giải thích cho tôi hiểu về tuổi thọ của loài mèo. Nhưng thực ra, tôi biết nó được dạy trong sách khoa học. Mà kể từ lần đầu tiên bị c ư ớ p mất đồ ăn và chăn bông trong cô nhi viện, tôi đã thông suốt một đạo lý rằng không có gì là vĩnh cửu.
Tôi rất cảm ơn anh ấy vì chưa bao giờ đề cập đến việc mua cho tôi một con mèo vàng nhỏ khác. Mèo cũng như người. Tôi đã từng nuôi mèo vàng nhỏ, tôi sẽ không nuôi thêm một con mèo nào nữa.