Thời Gian Có Quay Lại

Rate this post

Nghe thấy có tiếng chó sủa, Hạ Vũ gọi thêm vài tiếng, anh chạy xung quanh nhìn ngó đến khi để ý từ cây cổ thụ có con chó lông trắng chạy ra.

Ngữ Tịch nhìn theo hướng con chó nhìn ra, nhìn thấy là Hạ Vũ đang tiến về đây, mắt Ngữ Tịch khựng lại nghĩ: “ Con chó này là của Hạ Vũ? “

Một người một chó “ đoàn tụ “ lúc này anh mới chú ý đến cô gái váy hoa cũng đang đứng trong cây, Hạ Vũ nheo mắt lại, cũng thắc mắc với sự xuất hiện của Ngữ Tịch.

Cảm nhận được Hạ Vũ đang nhìn mình, Ngữ Tịch lúng túng nói: “ Xin..chào. “

Nhìn xuống con Cat, nó nhìn anh ánh mắt cũng long lanh hơn như biểu thị đây là người đã chơi với nó đấy, rồi nhìn Ngữ Tịch đang lúng túng sợ hãi mình, Hạ Vũ lạnh lùng đáp: “ Ừ “ một tiếng rồi chuẩn bị dẫn Cat rời đi.

Nếu là người khác Hạ Vũ vẫn sẽ lịch sự nói tiếng cảm ơn vì trông nom con Cat giùm anh, nhưng nếu là Ngữ Tịch thì anh càng thấy việc này không cần thiết nữa.

Con Cat bỗng trở nên ngoan cố, nó không theo Hạ Vũ đi về mà nhất quyết đòi ở lại. Anh nheo mắt không hài lòng với hành động này của nó: “ Thế nào muốn có chủ mới rồi à? “ – Anh vất vả đi tìm nó, nó lại cứng đầu muốn ở đây với người mới chơi cùng mình chưa được một ngày?

Nó sủa lên vài tiếng, cứ thế nhìn chằm chằm vào tay trái của Ngữ Tịch. Hạ Vũ theo ánh mắt của nó lười biếng chuyển dời ánh mắt của mình về phía tay trái của Ngữ Tịch, trong tay cô đang cầm một cây xúc xích.

Ngữ Tịch cũng chú ý đến Hạ Vũ và con chó nhìn chằm chằm vào tay mình, nhìn lấy cây xúc xích cô lên tiếng giải thích: “ Lúc nãy tôi tưởng nó đói nên có lấy xúc xích cho nó ăn. “

Lông mày Hạ Vũ hơi nheo lại, anh không thích Cat ăn đồ của người lạ cho, nhìn xuống con chó tham ăn nào đó mà quên lời anh dặn, Hạ Vũ nhìn nó thập phần tức giận nói: “ Đi về tao cho mày ăn sau. “

Cư nhiên nó vẫn lì nhất quyết không đi, Ngữ Tịch cũng khó xử cô cũng thấy được việc Hạ Vũ bài xích mình cho chó ăn xúc xích nhưng vẫn lên tiếng nói: “ Hay là.. cậu cầm xúc xích cho nó đi. “

Như nói đúng ý của nó, con Cat vẫy đuôi nhìn Hạ Vũ sủa lên vài tiếng, anh hiểu ý nó, không mấy tình nguyện nhưng vì hết cách Hạ Vũ vẫn nhận lấy cây xúc xích của Ngữ Tịch đưa rồi im lặng rời đi.

Ngữ Tịch cũng không trông mong gì Hạ Vũ sẽ cảm ơn mình, thái độ của anh đối với cô, Ngữ Tịch luôn biết rõ, người và chó đi rồi cô cũng nhanh chóng trở về nhà của mình.

Kết thúc buổi trưa, mọi người ai cũng thở phào khi tìm được Cat, hai người họ trở về, Hạ Vũ đã răn đe nó một trận.

Cat khi bị la thì nằm xuống không nhúc nhích cũng không ồn ào như bình thường, biết mình làm sai nhưng ánh mắt nó vẫn không dời đi mà cứ chăm chăm vào cây xúc xích hiện đang ở trên tay Hạ Vũ.

Hạ Vũ thở dài một câu mắng nó nói: “ Tham ăn! “ – rồi nhìn cây xúc xích rẻ tiền trên tay, anh bóc ra đưa cho Cat ăn.

Nhìn nó ăn ngon miệng, Hạ Vũ không hiểu thứ rẻ tiền này sẽ ngon thế nào. Cũng không phải các loại xúc xích thượng hạng nó đều không ăn qua, chẳng lẽ loại rẻ tiền này còn ngon hơn?

Hôm sau trên lớp, Kha Hy Nguyệt rộn rã thông báo cho mọi người về buổi tiệc sinh nhật của mình.

Ngữ Tịch ngồi một góc đối với chuyện này sắc mặt tái nhợt, không có hứng thú. Bận rộn cho việc học cô cũng không nhớ đến vấn đề này.

Phát thiệp sinh nhật đến bàn Ngữ Tịch, Kha Hy Nguyệt nhìn cô, mỉa mai nói: “ Ngữ Tịch cậu là học sinh mới cũng là lần đầu tiên đến dự sinh nhật tớ, nhất định phải có mặt đấy. “ – Là bắt buộc cũng chưa từng hỏi xem Ngữ Tịch có đi được hay không.

Cô rũ mắt, cũng chỉ có thể chống cháy nói: “ Để tớ sắp xếp. “

Cả Mạnh Đình cũng được phát thiệp nhưng sắc mặt cũng không tốt hơn cô là mấy.

Ngữ Tịch hỏi Mạnh Đình về ngày sinh nhật năm ngoái, Mạnh Đình bất lực kể lại bản thân tủi thân hèn hạ ra sao, cô không chỉ bị đem ra là trò cười, mà còn trở thành tâm điểm cho họ bàn tán, mỉa mai.

Cũng phải dù món đồ đắt tiền nào của Ngữ Tịch và Mạnh Đình thì trong mắt bọn họ thứ đó cũng chỉ đáng vứt đi. Chưa đến ngày sinh nhật, Ngữ Tịch cũng đoán được hôm đó mình thê thảm ra sao.