Thời Gian Có Quay Lại
Hôm nay là cuối tuần, Ngữ Tịch dậy muộn hơn bình thường một tiếng, sau khi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, cô lề mề từ trong chăn bước xuống giường.
Sửa soạn xong tất cả, Ngữ Tịch bỏ hết đồ vào cặp nhanh chân đến thư viện trường ngồi học bài.
Đến thư viện bên trong dường như còn rất ít bàn trống, Ngữ Tịch tìm khá lâu mới tìm được chỗ mình ưng ý, ngồi xuống bàn gần cửa sổ, cô lấy sách vở ra đeo tai nghe bắt đầu làm bài tập tiếng anh.
Đến khi điện thoại có người gọi đến, Ngữ Tịch mới vội vả ra ngoài bắt máy, nhìn thấy tên hiển thị là mẹ mình cô đoán mẹ gọi cô về ăn cơm.
“ Con nghe đây ạ. “
“ Bây giờ mẹ phải tăng ca, cơm đã nấu xong rồi khi nào còn về thì ăn nhé, không cần đợi mẹ. “ – Mẫn Hoa vừa nói vừa mang giày vào chuẩn bị ra cửa đi làm.
Đầu dây bên kia Ngữ Tịch nói: “ Vâng, mẹ đi cẩn thận. “ – Hai mẹ con kết thúc cuộc trò chuyện, nhìn đồng hồ hiện tại vẫn còn khá sớm, cô quyết định làm nốt bài tập rồi mới về nhà.
……………..
Hạ Vũ từ sân bóng rổ trở về nhà, mồ hôi trên người anh vẫn còn đang nhễ nhại, thấy cho nhà đang ồn ào anh chau mày đi vào. Mọi người nhìn thấy Hạ Vũ đã về, ai cũng nhìn nhau nom nớp lo sợ.
Nhìn thấy mọi người khác lạ, Hạ Vũ sinh nghi mở miệng hỏi: “ Có chuyện gì sao? “
Không một ai lên tiếng đáp, điều này càng khẳng định có chuyện xảy ra. Hạ Vũ nhìn bọn họ, quyết định hỏi quản gia trong nhà.
Quản gia là người có tuổi làm việc ở đây từ những ngày đầu, nhìn cậu chủ của mình, ông có phần lựa lời để nói với anh: “ Thưa cậu chủ, lúc nãy bọn họ dẫn Cat đi dạo liền để nó chạy mất, hiện tại không tìm thấy Cat ở đâu. “
Quả nhiên sắc mặt Hạ Vũ thoáng chốc đen đi rất nhiều, mọi người cảm nhận được bầu không khí càng đáng sợ hơn.
Ai cũng biết Cat là con chó yêu thích của cậu chủ, nếu nó xảy ra chuyện gì mạng của họ cũng khó giữ.
“ Hôm nay ai đưa Cat đi dạo? “ – Âm thanh lạnh băng của Hạ Vũ lên tiếng hỏi.
Cô người hầu đó liên tục run lên, không dám đứng lên nhận tội, bà chủ lại không có nhà, nếu hiện tại nhận tội tên cậu chủ này chắc chắn sẽ không tha cho cô.
Hạ Vũ đương nhiên không có kiên nhẫn, sắc mặt anh lại càng tệ hơn, nghiến răng hỏi lại: “ Tôi hỏi hôm nay ai dẫn Cat đi dạo? “
Đến giờ phút này mọi người đều sợ bị vạ lây, nhanh chóng đẩy cô người hầu đó lên một bước thúc giục nói: “ Mau nhận tội đi. “
Cô ta hoảng hốt, lập tức quỳ xuống nói: “ Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, là tôi không xích Cat cẩn thận mới để nó ham chơi mà xổng mất. “ – Lúc đó Cat lo rượt đuổi theo con bướm mà dây đeo chó cũng bị đứt, tức khắc cô ta có đuồi theo Cat để ngăn lại nhưng chạy không kịp, liền bị mất dấu của nó.
Trước giờ vị thiếu gia này không nóng không lạnh, bình thường tính cách có hơi khó gần, nhưng đều lịch sự với mọi người. Nhưng ai cũng hiểu rõ nếu làm anh phát điên lên thì rất khó bảo đảm, điển hình như cô người hầu trước mắt vậy.
Quản gia thấy không ổn, liền đứng lên khuyên can: “ Thiếu gia chuyện quan trọng hiện giờ là phải tìm được Cat. “
Thu hồi con mắt đen láy của mình lại, quản gia nói đúng, Hạ Vũ liền bắt cô ta cùng với một số người quay lại công viên đó tìm Cat.
Kết thúc xong bài tập tiếng anh cuối cùng, Ngữ Tịch vui vẻ đóng sách vở đi về nhà.
Khác với mọi ngày, hôm nay Ngữ Tịch lại quyết định đi về bằng con đường công viên gần đó.
Đi chưa được bao lâu, Ngữ Tịch liền nghe thấy có âm thanh lạ phát ra, sợ là mình nghe sai Ngữ Tịch còn đứng lại nghe kĩ hơn.
Đến khi phát hiện âm thanh đó là từ phía cây cổ thụ lớn phát cô, cô tò mò mà tiến lại gần. Liền thấy ở đây có một con chó lông trắng đang nằm.
Nhìn thấy nó, Ngữ Tịch phải thốt lên: “ Dễ thương quá. “ – Cô liền ngồi xuống, xoa đầu nó. Thấy nó trông có vẻ buồn, Ngữ Tịch lên tiếng nói: “ Em đói sao? “
Nhưng cô không biết cho nó ăn gì, lại nhớ đến trong cặp có hai cây xúc xích, đó là bữa ăn xế của Ngữ Tịch, không chần chừ cô liền tìm trong cặp rồi bóc một cây ra đưa cho nó ăn.
Nhìn thấy đồ ăn, con chó lông trắng đó bỗng phấn chấn hơn, nó ngồi dậy sủa hai tiếng rồi ăn sạch cây xúc xích của Ngữ Tịch bóc ra.
Nhìn nó ăn ngon miệng, tâm trạng của Ngữ Tịch cũng vui lây, cô cười rất tươi còn lộ ra cái lúm đồng tiền của mình, nhìn nó ăn Ngữ Tịch xoa bộ lông của nó thắc mắc: “ Tại sao em lại ở đây? Chủ của em đâu. “
Nhìn xung quanh trong công viên bây giờ chỉ còn cô và nó, Ngữ Tịch đoán chẳng lẽ là bị lạc chủ sao?
Đợi đến khi nó ăn xong, trong công viên yên tĩnh lại có tiếng người bỗng xuất hiện: “ Cat! “
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, lại vừa được ăn ngon, con chó lông trắng như được sạc đầy năng lượng, sủa lên mấy tiếng, lập tức phóng ra khỏi cây cổ thụ.