Thời Gian Có Quay Lại
Trước sinh nhật Kha Hy Nguyệt một ngày, Ngữ Tịch mới có đủ tiền để mua quà sinh nhật cho cô ta.
Nhưng xui cho Ngữ Tịch ngày mai cô cũng chỉ có thể đi đến đó một mình, Ngữ Tịch khi nghe Mạnh Đình phải theo đoàn của trường đi dã ngoại do câu lạc bộ tổ chức, tuy không đành lòng nhưng cô cũng chỉ có thể nói: “ Ngày mai tớ đi một mình vậy.. “
Mạnh Đình nhìn Ngữ Tịch, rồi nhớ lại năm trước mình thê thảm ra sao, cô nắm tay Ngữ Tịch nói: “ Hay là cậu kiếm cớ để không đi, tớ thấy cậu không đi là tốt nhất. “
Nỗi bất an của Mạnh Đình cũng là nỗi sợ của Ngữ Tịch, thấy Mạnh Đình lo lắng cho mình như vậy Ngữ Tịch đoán được ngày mai mình sẽ hài hước bao nhiêu: “ Không kịp. “ – Hôm qua Kha Hy Nguyệt còn tới chỗ cô để hỏi dò, cô cũng đã đồng ý, không thể giờ lại nói có việc bận không đi được.
Cô nhìn Mạnh Đình khẽ cười nói: “ Nhưng tớ không sao đâu, cậu đừng lo. Ngày mai cậu đi vui vẻ nhé. “
Mắt Mạnh Đình cũng trùng xuống không vui, cô lắc đầu nói: “ Làm sao vui vẻ được chứ bất quá cũng chỉ là bị đổi đối tượng bắt nạt. “ – Cả câu lạc bộ người nào người nấy cũng giống như mọi người trong lớp đều khinh thường xuất thân của cô mà thôi.
Ngữ Tịch khựng lại, không biết nói gì hơn, dù sao lời này là hoàn toàn đúng.
…………………..
Chiều hôm đó, Ngữ Tịch tắm rửa sạch sẽ xong, cô chọn trong tủ quần áo của mình, một chiếc váy màu vàng nhạt vừa đơn điệu cũng vừa lịch sự.
Thay chiếc váy xong, cầm theo giỏ sách hay đeo, rồi nhìn lại hộp quà được gói ngăn nắp trên bàn học, Ngữ Tịch thở dài thật sự không muốn đi.
Để mua được món quà này, Ngữ Tịch đã phải nhịn ăn khá lâu mới đủ tiền mua nó. Cô không rõ Kha Hy Nguyệt sẽ thấy sao về món quà này nhưng đối với Ngữ Tịch đây là món quà đắt tiền cô chưa bao giờ được sở hữu.
Nhìn lại đồng hồ, sợ trễ chuyến xe đến khu nhà của Kha Hy Nguyệt, Ngữ Tịch nhanh chóng cầm theo hộp quà lập tức ra ngoài cửa đeo giày.
Mẹ cô từ trong bếp đi ra, thấy con gái sửa soạn tươm tất đi sinh nhật của bạn cùng lớp, bà đương nhiên rất vui mừng, chứng tỏ trên lớp cô vẫn có bạn chơi cùng. So với năm cấp hai tồi tệ kia, điều này vượt sức tưởng tượng của bà.
Mẫn Hoa vui không kép được miệng, bà nhìn con gái âu yếm nói: “ Đi cẩn thận nhé, tối nay con cứ chơi cho thoải mái không cần về sớm đâu . “
Thấy nụ cười của mẹ, Ngữ Tịch cũng chỉ có thể gật đầu lấy lệ rồi nhanh chóng ra trạm xe buýt, thật ra trong lòng mẹ cô không biết cô lại mong mình có thể về sớm thì hơn.
Lên được xe buýt, Ngữ Tịch mất 30 phút mới đến khu nhà của Kha Hy Nguyệt, ở đây dành cho khu nhà giàu, xe buýt không thể đi vào được, Ngữ Tịch phải xuống xe mần theo địa chỉ ghi trong thiệp mà tìm nhà.
Chỉ là cô không ngờ đến mỗi căn nhà ở đây đều cách nhau rất xa, gần như là riêng biệt. Ngữ Tịch đi mãi vẫn chưa tìm được nhà của Kha Hy Nguyệt.
Đúng lúc này đằng sau cô có tiếng bíp còi của xe ô tô, Ngữ Tịch theo quán tính quay đầu lại, nhìn thấy rõ người trong xe là ai, cô mới lùi vào trong nhường đường cho họ đi.
Hàn Mặc nhìn động tác của Ngữ Tịch, anh vui vẻ trêu chọc cô: “ Ngữ Tịch đi lạc à? “ – Xem ra đã biết mà còn hỏi.
Ngữ Tịch cũng chỉ có thể trả lời: “ Có lẽ vậy. “ – Dù gì cô cũng không rõ mình có thực sự đi lạc hay không.
Hàn Mặc liền nghĩ thầm trong lòng mà khinh thường đồ quê mùa trước mắt, có lẽ là lần đầu đến đây cô ta mới không biết mỗi căn ở đây cách nhau có bao nhiêu xa, đợi khi Ngữ Tịch tìm được nhà của Kha Hy Nguyệt có khi tiệc sinh nhật cũng đã tàn từ lâu rồi.
Anh nhếch mép nói: “ Để một đứa con gái đi bộ như vậy chúng tôi cũng không yên tâm, Ngữ Tịch trên xe chúng tôi toàn nam nhưng vẫn còn một chỗ cô có thể ngồi được. Để tôi hỏi ý kiến Hạ Vũ, nếu cậu ta cho thì cô cứ việc lên. “
Ngữ Tịch tất nhiên không kì vọng gì ở Hạ Vũ sẽ đồng ý cho cô lên xe của bọn họ, theo thói quen cô định mở miệng nói “ Không cần phiền phức như vậy. “
Chỉ là lần này Hạ Vũ mở miệng trước cô, anh nói: “ Ừ! “
Lời Hạ Vũ vừa dứt những người trên xe đều quay phóc lại nhìn anh, nhất là Hàn Mặc anh ta ban đầu chỉ là mời cho có, để xem Hạ Vũ làm nhục Ngữ Tịch, rốt cuộc lại thành tự mình giúp cô ta nói một tiếng?
Thái độ này của Hạ Vũ khiến tất cả mọi người đều khó hiểu, bao gồm cả người đừng ngoài như Ngữ Tịch, cô từ đầu đến giờ cũng chưa có ý định vào xe của anh ngồi.
Thấy Ngữ Tịch mãi không lên, Hạ Vũ nheo mắt thái độ mất kiên nhẫn hỏi: “ Có lên không? “
Lúc này mọi người mới thôi con mắt nhìn anh lại, Hàn Mặc nói với Ngữ Tịch: “ Cô mau lên nhanh đi. “
Mọi người đều đang thúc giục cô, bất quá Ngữ Tịch thật sự lên xe, mà chỗ cô ngồi còn là bên cạnh Hạ Vũ.
Ngữ Tịch vừa ngồi xuống, mùi hương của hoa nhài lập tức chảy thẳng vào khoan mũi Hạ Vũ, trên xe trước giờ đều toàn mùi đàn ông với nhau rõ nhất là mùi thuốc lá, bây giờ lại pha với mùi đặc trưng trên cơ thể Ngữ Tịch. Khiến Hạ Vũ có chút ngứa ngáy, không rõ tư vị trong lòng.
Nhưng cảm xúc này cũng chỉ thoáng qua mà thôi, dù sao trong lòng anh cũng đã mặc định mà nghĩ cho cô lên xe xem như cảm ơn cô vụ hôm trước của Cat.