Tín Đồ Trung Thành Của Thần Điện Ánh Sáng
Chờ mãi tới khi màn đêm bên ngoài dần sáng lên, cả ngôi đền cổ hôm nay đều bận rộn, nhộn nhịp hơn bao giờ hết.
Sáu cỗ xe ngựa xa hoa của thần điện đứng chờ trước cổng đền. Địa vị của linh tế chính thức rất cao, cho nên đãi ngộ cũng rất đặc biệt, thậm chí còn hơn cả những hoàng tử, công chúa, vương công quý tộc trong lâu đài danh giá.
Thế mới nói thà làm người hầu của thần, địa vị cũng cao hơn con cái của nhà vua.
Sáu vị linh tế mới hãnh diện mà đứng xếp hàng trước cổng đền chờ lên xe ngựa.
Thứ tự lên xe sẽ xếp theo xếp hạng của khảo hạch của bọn họ, xe ngựa càng xếp phía trước thì càng lộng lẫy hơn như thể hiện sự đẳng cấp của người đó.
Đúng theo lẽ thường thì Aeon phải lên xe trước Kaveln nhưng vì chuyện huyên náo hôm qua của cậu mà chỉ có thể nhường lại vị trí thứ năm mà lên chiếc xe ngựa thứ sáu, là chiếc xe ngựa cơ bản nhất.
Khác với chiếc đi đầu được làm bằng khung vàng tinh tế, chiếc của cậu chỉ được làm bằng khung bạc, cũng không có thêm gì nhiều thứ trang trí.
Aeon có chút tủi thân, trang phục hôm nay cậu mặc rất đẹp, trên đầu đội thêm vòng lá nguyệt quế bằng vàng, ngồi trên chiếc xe này trông có hơi lạc quẻ.
Chiếc xe này so với những chiếc xe bình thường đã là rất tinh xảo nhưng so với năm chiếc phía trước thì thua xa nhiều lắm vì vốn dĩ bọn họ chỉ chuẩn bị xe cho năm người, tới hôm qua mới quyết định thêm người thứ sáu nên nhất thời chưa kịp chuẩn bị chu toàn.
Aeon không dám đòi hỏi gì thêm, với cậu như vậy là đủ rồi, chỉ cần vẫn được tới thần điện thì dù là phải đi bộ trên đôi chân trần cậu cũng nguyện ý.
Aeon quay đầu lại nhìn ngôi đền, mặc dù cậu bị nhốt ở đó mười năm nhưng dù gì ở lâu cũng sinh ra cảm tình với nó, giờ đây phải thật ra rời đi tới một nơi khác, trong lòng liền có chút bồi hồi như thể con gái được gả về nhà chồng vậy.
Người dân xếp đầy hai bên đường ngóng xem, đoàn xe ngựa đi tới đâu là tiếng hò reo, tung hô vang vọng theo tới đó.
Đối với người dân mà nói, linh tế cũng như một tín ngưỡng vậy, bọn họ có thể nói chuyện với thần linh, có thể tỏa ra hào quang xua đuổi bóng tối, đem lại hạnh phúc, âm no cho vương quốc.
Ngày hôm qua sau khi hiệp hội linh tế thông báo đính chính lại vụ việc của Aeon thì cũng không còn ai dám phỉ báng cậu nữa, thậm chí còn cảm thấy áy náy, vì với họ linh tế là những người thuần khiết không thể bị vấy bẩn nhất trên thế gian, cho nên chuyện cậu bị người thanh niên kia dụ dỗ ra ngoài bức tường cũng là chuyện có thể hiểu được.
Cũng nhờ sau vụ việc đó mà danh tiếng của Aeon cao hơn hẳn những người khác, ai ai cũng tò mò muốn nhìn cậu, từng chiếc xe ngựa đi qua, chỉ cần không phải Aeon thì bọn họ đều không quá để tâm.
” Nghe nói linh tế Aeon là người được thần linh đích thân lựa chọn, sao mãi chẳng thấy đâu, chắc là ở hàng thứ năm đi, làm sao lại ở hàng cuối cùng được”.
” Đúng đấy, tôi cũng nghĩ vậy”.
Cho nên khi đoàn xe thứ năm đi qua, người dân lập tức hô hò lên, Kaveln mừng rỡ vén tấm vải lụa mỏng ở cửa sổ xe ra vẫy chào bọn họ.
Vừa nhìn thấy cậu ta bọn họ liền mất hứng, linh tế Aeon vậy mà thật sự ở hàng sau cùng, nhiều người tỏ vẻ khó hiểu.
Nhìn vẻ mặt không vui của người dân khiến Kaveln tức điên lên được nhưng vẫn phải cố giữ vẻ hiền lành của mình trên mặt.
Cậu ta cho rằng trên đời này làm sao có người thật sự thuần khiết, đến cả linh tế cũng vậy mà thôi, chỉ là bọn họ từ nhỏ đã học được cách giấu hết cảm xúc thật sự của mình vào trong, không để cho người khác nhìn ra ý đồ của mình.
Chắc chắn là vậy.
Thế nên cậu ta ghét nhất là Aeon, vì cậu quá thuần khiết, cậu ta nhất định phải khiến sự xấu xa bản chất của cậu phải lộ ra.
Khi đoàn xe của Aeon tới, người dân liền hô hò tỏ ý xin lỗi với cậu vì đã lỡ lười phỉ báng cậu ngày hôm qua, mong cậu tha thứ cho họ.
Aeon thật ra cũng không để tâm tới những lời nói phỉ báng đó, lúc đấy cậu chỉ nghĩ tới việc bản thân sắp phải chết.
” Mọi người đừng lo, ta không để trong lòng đâu, ta tha thứ cho mọi người”.
Sự khoan dung của cậu khiến cho người dân rất thương cảm.
…
Đoàn xe đi tới chân núi thì người dân bị cấm không được đi theo nữa, sáu vị linh tế cũng phải xuống xe.
Nhìn quãng đường từ đây lên thần điện trên đỉnh núi cao khiến cả người Aeon hưng phấn vô cùng, cậu đã đợi khoảnh khắc này rất lâu rồi.
Mỗi người được phát cho một cây gậy dài khoảnh hai mét quấn đầy sợi vải màu trắng, xanh và đỏ, trên đầu gậy có treo một cái chuông và những cái tua rua nhiều màu.
Đó là một phần nghi lễ.
Aeon cầm thẳng cây gậy trước mặt, hai tay nâng lên ngang ngực, thẳng lưng từng bước từng bước đi lên bậc thang dẫn lên trên.
Sáu người xếp theo hàng dọc mà đi, không được dừng giữa chừng cũng không được ngoảnh đầu lại.
Mỗi một bước đi đều vang lên âm thang lanh canh của trang sức và tiếng chuông vui tai như bước lên thiên đường vậy.
Uranus quan sát không ngừng chút nào, nhìn xem tiểu tín đồ của mình chân thành tới mức nào.
Đi được hơn nửa đường, có ba người tạm dừng lại vì mệt, bọn họ không được hạ tay xuống, khổng được ngồi nghỉ, cũng không được ngoảnh đầu lại, cách duy nhất là tạm dừng lại một chỗ.
Khi đó những người phía sau sẽ vượt qua họ, người nào tới được thần điện càng sớm thì chứng tỏ lòng chân thành càng cao, khi làm lễ ban phước sẽ nhận được càng nhiều sức mạnh ánh sáng của thân linh ban cho.
Aeon vẫn đi tiếp mặc cho đôi chân mỏi nhừ như sắp không thể nhấc lên nổi nữa.
Cậu phải là người đầu tiên đến nơi, cậu phải chứng minh cho cha thấy tấm lòng của mình không gì có thể ngăn cản.
Một người nữa dừng lại khi chặng đường chỉ còn lại một phần tư.
Chỉ còn lại Aeon và Kaveln là cố chấp bước tiếp.
Thấy Aeon chưa dừng, Kaveln dù đã sắp ngất tới nơi cũng không chịu dừng lại mà tiếp tục bước tiếp nhưng tốc độ của cậu ta chậm hơn cậu nhiều.
Chả mấy chốc Aeon đã vượt cách cậu ta mười mấy bậc thang.
Bởi vì có mục tiêu trong đầu nên ý chí của Aeon kiên cường hơn hẳn người khác.
Không nằm ngoài dự đoán, cậu là người đầu tiên đến đích, được vị linh tế tiền bối ở thần điện trao cho một chiếc thẻ thông hành tiến vào trong điện.
Kaveln thấy vậy thì nản chí, mệt mỏi đứng lại nghỉ ngơi chốc lát, nào ngờ những người vừa nãy dừng nghỉ đã lấy lại sức, dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo tới vượt qua cả cậu ta.
Kaveln trơ mắt mà nhìn nhưng đôi chân cậu ta đã quá sức, run lên khó mà bước được một bước.
Cuối cùng cậu ta lại là người tới sau cùng trong tất cả, dáng vẻ cũng rất chật vật.
Cầm thẻ thông hành bằng vàng trong tay mà cậu ta âm thầm cắn răng nắm chặt lại không cam lòng.