Vạn Cổ Thần Đế

Rate this post

Mũi dao hướng lên, thọc từ sườn trái vào.

***

Lúc Lý Phong về đến phòng họp, tiểu đội hành động theo kịp người máy cộng sinh duy nhất lại bị cắt đuôi và tổn thất ba binh sĩ, số dân nội thành bị ngộ thương đã lên đến mấy chục.

Y cởi áo khoác, xắn ống tay áo ngủ, chống tay lên bàn nhìn những người trước mặt một lượt, áp lực nặng nề khiến y gần như không mở nổi mắt, buồn ngủ tới mức có thể cắm đầu xuống bàn thiếp đi ngay lập tức.

“Có tình huống gì mới không?” Bộ trưởng Lưu hỏi.

Lý Phong khốn đốn vực mình dậy khỏi cơn buồn ngủ, huơ tay với Viện trưởng Ngô.

Thời gian hợp tác dài nhất nên Viện trưởng Ngô cực kì hiểu mấy thói quen vặt của Lý Phong, thấy thế bèn móc hai viên thuốc nhỏ ra đặt vào tay y, sau đó quay sang giải thích với mọi người: “Để đầu óc tỉnh táo hơn.”

“Giám đốc Lý vất vả rồi.” Thượng tá Từ nói.

“Không chết là được,” Lý Phong nhai thuốc, ngước mắt lên nhìn tất cả, “thả Lâm Thịnh ra đi.”

Vắng bóng Trương Tề Phong ưa nổi nóng tại chỗ nên phòng họp im lìm như chết, Lý Phong thậm chí không quen cho lắm.

“Tại sao?” Bẵng một lúc Thượng tá Từ mới hỏi, “Có liên quan đến cú điện thoại vừa rồi à?”

“Khưu Thời mới gọi cho tôi,” Lý Phong nói, “thị trấn Rừng Đông bị người máy cộng sinh tấn công với quy mô lớn hơn chúng ta, Hình Tất đề nghị thả Lâm Thịnh ra.”

“Hình Tất?” Bộ trưởng Lưu cau mày suy tư, “Lời hắn đáng tin không?”

“Đáng tin hơn tôi,” Lý Phong đáp, “họ đã đánh với người máy cộng sinh một trận và chính Hình Tất cũng là người máy cộng sinh, nên tôi mong mọi người sẽ nghiêm túc cân nhắc lời hắn nói.”

“Mỗi Lâm Thịnh thôi à?” Viện trưởng Ngô hỏi, “Không cần người thả diều ư?”

“Nguyên văn lời của Hình Tất là, Một mình hắn là đủ, hiện giờ chúng ta cũng không tìm được người thả diều thích hợp,” Lý Phong bảo, “nếu cài đặt một số hạn chế cho Lâm Thịnh thì sao, biện pháp này khả thi không?”

Viện trưởng Ngô hơi chần chừ, nhìn sang Thượng tá Từ và Bộ trưởng Lưu.

“Chúng ta không còn thời gian nữa,” Lý Phong trỏ chấm sáng di động trên màn hình, “chẳng lẽ chưa rõ bọn chúng muốn gì ư? Chúng đang tìm Tướng quân và ngài Long.”

Thực ra mọi người đều ngầm hiểu chuyện này, song chỉ cần không nói thì vẫn còn đường dàn xếp một số quyết sách. Nhưng bây giờ Lý Phong huỵch toẹt ra như thế, gặp vấn đề gì thì đừng ai hòng lành lặn cáo lui.

“Lâm Thịnh có hành động đơn lẻ được không?” Thượng tá Từ hỏi Viện trưởng Ngô.

“Khống chế ngắn hạn như Hình Tất lần trước thì cần thời gian chuẩn bị,” Viện trưởng Ngô nhịp cằm liên tục, “có khi không kịp…”

“Tiêm thiết bị giới hạn vào cổ hắn,” Lý Phong quyết đoán bảo, “cài phạm vi hoạt động là nội thành, vượt quá thì nổ.”

Viện trưởng Ngô nhìn y: “Nếu trong quá trình truy quét gặp tình huống bất ngờ thì lại toi mạng.”

“Không tuân thủ đúng nhiệm vụ chứng tỏ hắn ngoài tầm khống chế,” Lý Phong nói, “toi mạng thì thôi, không sử dụng được thì tiêu huỷ.”

Mọi người lại im lặng.

Lý Phong nghĩ chắc mình ngủ không đủ giấc nên nói chuyện hơi thẳng quá, thế là chêm thêm: “Chúng ta đều cho rằng Hình Tất khó khống chế hơn, nhưng tính tới thời điểm này, hắn cách chúng ta trăm nghìn cây số mà vẫn trong tầm khống chế như cũ. Quyết đoán hơn đi hỡi những con người đang ngồi ở đây.”

Hành trình từ Bộ Quản lý Khẩn cấp đến Viện Bảo tàng không quá dài, song dọc đường cũng vô cùng hỗn loạn.

Do nửa số nhân lực ở các trạm kiểm soát đã bị phái đến chỗ mấy vụ nổ, dân ngoại thành bạo dạn đã xông vào nội thành mặc sức cướp bóc với tư tưởng sống nay chết mai, và giải toả cảm xúc vốn là thứ cám dỗ nhất trên đời.

Trong tiểu ban tham mưu này, Lý Phong trẻ nhất và chỉ giữ chức Giám đốc Sở cỏn con, xe của y phải xông pha tuyến đầu.

Suốt đường không bị ném đá thì bị hất bùn, cuối cùng mấy nạn dân nhảy thẳng lên đầu xe rồi giã dụng cụ bằng sắt không rõ tên lên kính xe ầm ĩ, thư kí rúc ở hàng ghế sau sợ im thin thít.

“Mở cửa sổ,” Lý Phong nói với hai cảnh vệ Cục Phòng thủ trong xe, “ai chặn xe cứ bắn.”

Hai cảnh vệ mở cửa sổ, cầm súng thò nửa người ra bắn chỉ thiên vài phát rồi bắt đầu càn quét nhóm nạn dân ngoại thành toan nhào từ trước mũi xe đến.

Dù biết nhóm Triệu Lữ không bao giờ tham gia vào mấy vụ thế này, Lý Phong vẫn vô thức nhìn chằm chằm vào mỗi cư dân ngoại thành mà mình có thể quan sát rõ, nhỡ đâu có gã công nhân dọn xác nào điên lên xông vào nội thành rồi bị ngộ thương, chỉ sợ Khưu Thời về tới nơi lại đòi mạng mình.

Tuy chưa chắc Khưu Thời quay về được.

Xe lái vào hầm Viện Bảo tàng, sắc mặt những người trên hai chiếc xe phía sau đều nặng nề, chỉ bảy người máy cộng sinh và một nhóm người cảm nhiễm mà đã có thể khuấy nội thành thành một nồi cháo khê.

“Cư dân của chúng ta đã an nhàn quá lâu rồi.” Thượng tá Từ nói.

“Vũ trang của chúng ta cũng vậy.” Lý Phong bảo.

“Nào đến đây,” Viện trưởng Ngô tức tốc cao giọng ngắt lời y, “mọi người dùng khoang vận chuyển khẩn cấp dùng nguồn điện riêng cho an toàn.”

Vào trong khoang, Viện trưởng Ngô trợn mắt lườm Lý Phong một cái.

Lý Phong thở dài.

Y không hiểu tại sao mấy người này lại không sốt ruột, dao dí vào đít rồi vẫn giữ mẻ lãnh đạo.

Nhân viên phòng thí nghiệm đã chuyển Lâm Thịnh vào lồng thuỷ tinh như Hình Tất trước kia, tất cả đều đã sẵn sàng, bây giờ chỉ chờ tiêm thiết bị điều khiển thôi.

Viện trưởng Ngô tắt vách ngăn lồng kính, giờ đây Lâm Thịnh bên trong có thể nhìn và nghe.

“Lâm Thịnh,” Viện trưởng Ngô hỏi, “anh cảm thấy thế nào rồi?”

“Tạm ổn.” Lâm Thịnh trả lời, khẽ cử động cổ rồi lia mắt qua những gương mặt trong phòng thí nghiệm một lượt.

“Hiện thời chúng tôi cần anh hoàn thành một nhiệm vụ đột xuất,” Viện trưởng Ngô huơ thiết bị tiêm cho hắn xem, “yêu cầu cụ thể sẽ triển khai với anh trong lúc chuẩn bị.”

“Được.” Lâm Thịnh đáp.

Lý Phong nhìn hắn, trong lòng không hề muốn so sánh nhưng chung quy Lâm Thịnh vẫn đang là tiềm vệ cấp một duy nhất mà họ khởi động ngoài Hình Tất, ít nhiều gì cũng sẽ có sự cân đong.

Lâm Thịnh không thể hiện cảm xúc rõ ràng như Hình Tất, từ biểu cảm đến ánh mắt đều lạnh nhạt hơn nhiều. Và khác với sự lãnh đạm kiệm lời của Hình Tất, cái lạnh nhạt của Lâm Thịnh là thật, thậm chí gần như không có động tác cơ thể.

“Bây giờ chúng tôi sẽ tiêm thiết bị điều khiển vào gáy anh.” Viện trưởng Ngô nói.

Nhân viên thí nghiệm bước vào lồng, tiêm thiết bị điều khiển vào gáy Lâm Thịnh.

“Đây là thiết bị điều khiển phạm vi,” Viện trưởng Ngô bảo, “trong khu vực nội thành, anh có khái niệm rõ ràng về khu vực này phải không?”

“Phải.” Lâm Thịnh đáp.

“Mục tiêu nhiệm vụ là quét sạch người máy cộng sinh xâm nhập nội thành, trước mắt có bảy tên,” Viện trưởng Ngô nói, “nếu mục tiêu tăng thêm trước khi hoàn thành thì tự động truy đuổi, quét sạch toàn bộ mục tiêu là điều kiện để kết thúc nhiệm vụ, rõ chưa?”

“Rõ.” Lâm Thịnh nói.

“Giám đốc Lý, bổ sung đi.” Viện trưởng Ngô liếc nhìn Lý Phong.

“Nếu mục tiêu nhiệm vụ rời khu vực nội thành thì từ bỏ,” Lý Phong bảo, “trong quá trình chấp hành nhiệm vụ phải đảm bảo an toàn cho ngài Long và Tướng quân, có thể xử lý bất cứ ai cản trở nhiệm vụ truy quét hay đe doạ đến sự an toàn của họ và riêng anh.”

Toàn bộ những người có mặt trong phòng nhìn sang y.

“Với tiền đề là không phá hoại cơ sở hạ tầng nội thành, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ một cách nhanh nhất có thể,” Lý Phong nói, “ngoài ra, chỉ xử lý chứ không được thử khống chế người máy cộng sinh phe địch, chúng tôi sẽ giám sát số liệu phản hồi thực tế của cơ thể anh, một khi nhận định anh có ý đồ khống chế…”

Y bước đến cạnh thiết bị kích hoạt: “Sẽ kích hoạt thiết bị điều khiển ngay, rõ chưa?”

Lâm Thịnh nhìn y: “Rõ.”

Xe của Trương Tề Phong lái vào Viện Bảo tàng theo xe tải quân sự, ông ta thấy khoang trung chuyển của Lâm Thịnh được đưa lên xe tải thì nhìn sang Lý Phong: “Giám đốc Lý, anh…”

“Tôi ngồi xe ông,” Lý Phong mở cửa bước lên xe Trương Tề Phong, “để nói trên xe.”

Trương Tề Phong đành về lại xe, dặn tài xế lái theo chiếc xe tải đằng trước.

“Anh điên rồi.” Trương Tề Phong bảo.

“Dặn người của ông tránh xa người máy cộng sinh một tí,” Lý Phong nói, “Lâm Thịnh được lệnh xử lý bất cứ ai mà hắn cho rằng sẽ cản trở nhiệm vụ, bao gồm cả người của quân đội và Cục Phòng thủ.”

Trương Tề Phong mà không bận báo cho mấy đội ngũ mình phái ra thì chắc đã đấm y một cú rồi.

Sau khi nhân viên nghe thông báo rút khỏi khu vực mục tiêu, Trương Tề Phong xoay sang lườm Lý Phong: “Anh…”

“Đầu To hôm nay ở nhà nhỉ?” Lý Phong nói, “Giờ mà chạy ra ngoài quay video thì nguy hiểm đấy.”

Trương Tề Phong nén lửa giận lại, suy cho cùng không nhờ Lý Phong cưỡng chế đưa Trương Tư Hải về nhà thì cậu ta đã nổ tung với đám nạn dân dưới cống thải rồi.

“Tôi sẽ trả ơn anh.” Trương Tề Phong nói.

“Cứ nợ đi,” Lý Phong bảo, “tôi thích người ta nợ mình.”

Đoàn xe dừng kế bên rặng núi gần mục tiêu nhiệm vụ nhất, Lý Phong xuống xe nhìn Lâm Thịnh đi ra khỏi khoang trung chuyển, dừng tầm mấy giây rồi có hành động tương tự như Hình Tất hồi ấy.

Hắn ngửa đầu nhìn trời.

“Xuất phát.” Giọng Viện trưởng Ngô vang lên trong tai nghe.

Lâm Thịnh lao đến đường dẫn lên núi ở phía đối diện.

Ba tên nạn dân vác túi đựng đầy đồ đánh cướp chạy chếch từ đằng trước về phía hắn, gậy sắt trong tay rõ ràng đã lấm máu.

“Mẹ kiếp.” Trương Tề Phong chửi thề rút súng ra.

Gã nạn dân chạy đầu tiên có vẻ đã cướp đến độ hăng tiết, nhìn thấy Lâm Thịnh thì rú lên một tiếng quái đản rồi xộc tới giáng gậy xuống đầu hắn.

Lâm Thịnh không dừng bước, hắn đỡ rồi rút và đẩy gậy ra, đầu kia của gậy sắt đã cắm xuyên mồm thủng gáy kẻ vẫn đang trên đà chạy tới.

Cú đẩy gậy này của Lâm Thịnh rất mạnh, xuyên thủng gáy của một người vẫn không ngừng lại mà tức khắc đâm toác đầu kẻ thứ hai.

Người chạy sau cùng chứng kiến cảnh tượng trước mắt thì thét lên thảm thiết rồi ngã uỳnh ra đất, hai tên đồng bọn khựng lại vài giây rồi cùng đổ xuống bên chân gã.

Còn Lâm Thịnh đã mất hút trên kia.

Cuộc chiến ở thị trấn Rừng Đông đã kết thúc.

Thực ra trận này diễn ra trong thời gian khá ngắn, hơn một tiếng đồng hồ, song phương đều tổn thất.

Nhưng khi băng ngang chiến trường từng dữ dội nhất, nhóm Khưu Thời phát hiện xác chết dưới đất hầu hết là của con người.

Ngoài số bị Khưu Thời bắn vào cổ và bị Hình Tất giẫm nát gáy trong rừng, đôi bên đều cố gắng thu hồi người máy sinh hoá phe mình, vì suy cho cùng thì phần cổ của chúng đâu dễ gì bị bắn trúng trong lúc đấu súng hỗn chiến, mang về có thể tái sử dụng.

Chỉ cần nghĩ đến đấy, Khưu Thời sẽ cực kì khó chịu.

“Xác của mấy người máy sinh hoá ấy,” Hồ Tiểu Lĩnh hỏi, “đem về kích hoạt cho sống lại được à?”

“Chỉ cần khối não vuông của họ không bị phá hoại khi đang kết nối với cơ thể thì được,” Hình Tất nói, “cơ thể cũng không được tổn thương quá nghiêm trọng, vì khó sửa chữa.”

“Khối não vuông?” Hồ Tiểu Lĩnh ngớ ra.

“Trung khu thần kinh, phản ứng sinh hoá nhờ cả vào cái thứ sau gáy ấy đấy.” Khưu Thời giải thích.

“Thế á!” Hồ Tiểu Lĩnh vô cùng tò mò ghé lại gần gáy Hình Tất.

“Cậu có thể,” Khưu Thời đẩy hắn ra, “ra dáng thương binh một tí không hả?”

“Nửa bên cơ thể bị thương đang mất cảm giác rồi,” Hồ Tiểu Lĩnh nói, “em phải tập trung vô chuyện khác chứ không thì đau lắm ạ.”

“Tôi có thể đánh ngất cậu.” Hình Tất nói.

“… Thôi cảm ơn.” Hồ Tiểu Lĩnh rúc về chỗ ngồi.

Nhà cửa ngoài rìa thị trấn Rừng Đông thiệt hại nghiêm trọng, có vài căn đã đổ nát hoàn toàn.

Song thứ khiến Khưu Thời chú ý đến là trạng thái cư dân ở đây lại vẫn khác hẳn thành phố Mây, họ không gào khóc hay đờ đẫn, gần như bắt đầu tái xây dựng ngay khi cuộc chiến kết thúc.

“Để chúng đánh một trận với người máy cộng sinh là đúng,” Khưu Thời nói, “cái thị trấn này không như thành phố Mây, chúng là lực lượng quân đội của cả thị trấn.”

“May mà thị trấn này nhỏ,” Hồ Tiểu Lĩnh đáp, “diện tích mà to hơn tí thì thành phố Mây làm sao địch nổi.”

“Diện tích không nhỏ.” Hình Tất bảo.

“Vẫn nhỏ hơn thành phố Mây nhiều, thành phố Mây bao gồm mấy ngọn núi mỏ lận mà.” Hồ Tiểu Lĩnh nói.

“Chúng nó có đường hầm dưới lòng đất.” Khưu Thời nhìn một ngôi nhà đã sạt vì vụ nổ, có thể thấy một cái hố lấp ló trong một đống đá gỗ ngay giữa sàn nhà.

“Sao anh biết?” Hồ Tiểu Lĩnh hỏi.

“Anh đoán đấy.” Khưu Thời không dông dài, anh không hề muốn Hồ Tiểu Lĩnh biết quá nhiều về Rừng Đông, công nhân dọn xác bị hắt hủi sống ở ngoại ô không nên có bất cứ lập trường nào.

Vả lại Rừng Đông bây giờ không còn là mảnh đất lành dành cho loài người, cự tuyệt người máy sinh hoá như thành phố Mây nữa, ngoài số ít cư dân cũ gia nhập vì đánh không lại, nơi đây đã bị thay thế bằng lực lượng vũ trang mới với tổ hợp người máy sinh hoá và người miễn nhiễm rồi.

Chừng về đến dưới ngôi nhà cây của Khưu Thời, Hồ Tiểu Lĩnh hỏi: “Giờ chúng ta lái luôn chiếc này về thành phố Mây được không?”

“Lúc cậu bị bắt đến đây, chúng nó vượt sông như nào?” Khưu Thời hỏi.

“Ngồi thuyền,” Hồ Tiểu Lĩnh đáp, “thuyền giấu trong cái hang trên núi ấy, cần dùng thì chuyển xuống sông bằng đường trượt…”

Nói được một nửa chợt tỉnh ra: “Vậy tụi anh không biết hả, thế vượt sông như nào?”

Khưu Thời liếc nhìn Hình Tất.

“Bay qua đấy.” Hình Tất nói.

“Bay?” Hồ Tiểu Lĩnh sửng sốt rồi hiểu ngay, “Dọc đường tôi có thấy! Một đàn người chim bay trên trời! Tấn công xe của bọn họ, mấy anh ghê gớm à nha, con sông rộng thế mà bay qua được!”

“Ờ.” Hình Tất gật đầu.

“Về thì như nào, làm sao xài con thuyền ấy của chúng?” Khưu Thời vội chuyển chủ đề, chứ biết đâu chừng tí nữa Hình Tất lại kể chuyện mình lấy thân ném thia lia cho Hồ Tiểu Lĩnh nghe.

“Bờ bên này có cần tay,” Hồ Tiểu Lĩnh đáp, “có thể dâng đường trượt bên kia sông ra rồi kéo thuyền qua thẳng bên này.”

“Cậu có tìm lại được chỗ vượt sông ấy không?” Khưu Thời hỏi.

“Được chứ,” Hồ Tiểu Lĩnh nói, “em cố tình nhớ vị trí mà.”

“Được việc đấy.” Khưu Thời vỗ vai hắn.

“Tuy em không muốn anh đến cứu,” Hồ Tiểu Lĩnh nói, “nhưng tụi em đều biết hễ có chuyện thì anh chắc chắn không cứ thế mặc kệ đâu.”

Khưu Thời cười cười.

Xung quanh nhà cây vắng ngắt, chừng như tất cả đang bận xây dựng lại thị trấn sau cuộc chiến, chẳng ai màng đến họ nữa.

Song Khưu Thời vẫn cảm nhận được ánh mắt, lên được nửa đoạn cầu thang thì nghe tiếng Hình Tất sau lưng: “Trong nhà có người.”

Không chờ Khưu Thời nói gì, hắn đã đi lên trước.

Nhưng khi đẩy cửa thì trong nhà chỉ có một người, một con người.

Người nọ vốn đang tựa vào cửa sổ, nghe thấy tiếng ai vào bèn ngoảnh lại cất lời: “Ngại quá, ngoài kia gió lộng nên em vào đây luôn.”

Hình Tất im lặng, chỉ ngoảnh lại liếc nhìn Khưu Thời.

Khi thấy rõ mặt của người nọ, Khưu Thời đã hiểu tại sao Hình Tất lại nhìn mình.

Mẹ kiếp giống thật.

“Cái đệt,” Hồ Tiểu Lĩnh rủ rỉ sau lưng, “đây là em trai anh hả?”

“Em là Khưu Dữ, em lén đến chứ họ không định để chúng ta gặp mặt bây giờ đâu,” người bên cửa sổ bước đến trước mặt Khưu Thời, “Thị trưởng La với bà cố hẳn đã kể với anh về em rồi.”

“Ờ… Kể rồi.” Khưu Thời nhìn y mà cứ thấy là lạ.

Hình Tất từng bảo bọn này muốn giữ chân anh thì không gian dối những chuyện vô cùng dễ kiểm chứng như thế, nhưng khi thực sự nhìn thấy người cực kì giống mình rồi, Khưu Thời vẫn cứ thấy lạ lùng.

Cực kì giống nhưng ốm yếu hơn mình nhiều, nước da cũng trắng hơn một chút, trông như đám người luôn sống thoải mái ở nội thành vậy.

Có lẽ do Khưu Thời sống một mình từ nhỏ và không có người thân, chỉ có nhóm công nhân dọn xác là thân thuộc nhất, nên anh thậm chí không biết phải diễn tả tâm trạng của mình thế nào khi gặp người chắc chắn là em ruột này.

Chẳng ngạc nhiên vui sướng, cũng không có cảm giác thân thiết vô cùng.

Lúc Khưu Dữ định đi đến ôm mình, anh vô thức giơ tay cản: “Đừng.”

Khưu Dữ cười cười, lùi lại một bước.

“Tôi không quen.” Khưu Thời nói.

“Có thể…” Khưu Dữ nhìn Hình Tất và Hồ Tiểu Lĩnh, “trò chuyện riêng với anh không?”

Cậu em trai này rõ chẳng có tí sức chiến đấu nào, dường như không có lí do gì để từ chối yêu cầu ấy.

“Vậy các anh ra ngoài chờ tôi một chút?” Khưu Thời cũng nhìn Hình Tất và Hồ Tiểu Lĩnh.

“Vâng.” Hồ Tiểu Lĩnh đáp nhưng không ra ngoài ngay mà bước đến trước mặt Khưu Dữ, “Xin lỗi nhé, kiểm tra tí.”

Khưu Dữ cực kì phối hợp giơ tay lên, Hồ Tiểu Lĩnh vỗ người lục soát y từ trên xuống dưới một lượt rồi mới xoay đi ra ngoài theo Hình Tất.

“Có gì nói thẳng,” Khưu Thời trở tay đóng cửa lại, “chứ lôi kéo tình cảm anh em thì thôi khỏi, tôi không có cảm giác gì với mấy thứ ấy.”

“Không ai biết anh bị đưa đi đâu cả,” Khưu Dữ tựa vào bàn nhìn anh, “bọn em vẫn luôn tìm anh, vừa trốn vừa tìm.”

“Tìm tôi làm gì?” Khưu Thời nói, “Thời buổi loạn lạc này, một đứa trẻ mất tích đâu phải chuyện gì to tát?”

“Những người miễn nhiễm có khả năng sống cao hơn người khác trong thời loạn,” Khưu Dữ đáp, “bọn em không muốn từ bỏ thế giới này, bọn em muốn tập hợp nhiều người cảm nhiễm lại với nhau hơn, dù chỉ thêm một thành viên thôi cũng được, như một đại gia đình vậy. Bọn em chỉ muốn có cuộc sống tốt hơn thôi.”

Khưu Thời im lặng.

“Cha mẹ dẫn dắt mọi người, cố gắng khai phá một chốn đào nguyên để tất cả được yên tâm sinh sống,” Khưu Dữ nói, “không có những cuộc chiến và đào vong không hồi kết, không cần phải chứng kiến người thân mình chết đi hết lần này đến lần khác, nhưng…”

“Họ chết rồi, cậu là con trai của họ thì cũng có thể tiếp tục làm lãnh tụ,” Khưu Thời ngắt lời y, “có sức để tìm tôi thì dư sức để làm việc khác.”

Khưu Dữ nhìn anh, cười cười: “Anh quả thực… hơi tuyệt tình.”

“Tôi chưa từng sống ở chốn đào nguyên,” Khưu Thời nói, “chưa từng kì vọng ai mang chốn đào nguyên đến cho tôi, và cũng không vĩ đại tới độ xây dựng chốn đào nguyên cho ai đấy khác.”

Ánh sáng vốn lấp lánh đáy mắt Khưu Dữ ảm đạm, y ngoảnh mặt đi.

Khưu Thời thấy mắt y ánh nước.

“Cậu có thể thử xem, cậu cũng là con trai của họ.” Khưu Thời nói.

“Em không đủ… mạnh mẽ,” giọng Khưu Dữ nhỏ hơn, “hồi nhỏ em từng bị bệnh, mọi người cho rằng em sẽ chết, tuy không chết nhưng sức khoẻ cứ làng nhàng mãi, người như em sẽ bị đào thải khỏi thế giới này, thế nên họ cần anh.”

Khưu Thời im lặng cau mày.

“Anh là người thừa kế thực sự hoàn hảo của cha mẹ, còn em,” Khưu Dữ thở dài sờ gáy, “dù đã được tăng cường cũng vẫn…”

“Tăng cường?” Khưu Thời nhìn động tác của y, sực nhớ lại sau gáy vài con người trong nhóm đã bắt trói mình với Hình Tất ở bên kia bờ đều có khối vuông nhỏ nọ.

“Vâng,” Khưu Dữ gật đầu, “muốn chung sống với người máy sinh hoá thì bọn em cần có năng lực mạnh hơn.”

“Điên rồi hả?” Khưu Thời không thể hiểu nổi.

“Có lẽ vậy,” Khưu Dữ cười cười, “thực ra em cũng biết dù có tăng cường thì mình vẫn không mạnh bằng anh, nhưng… em cũng muốn làm gì đấy cho mọi người, một chút gì đó thôi cũng được…”

Khưu Dữ run giọng, chật vật thốt lên: “Em thậm chí từng nghĩ, rằng nếu anh cũng yếu ớt như em thì tốt biết mấy… Thế thì ít ra em không phải là, không phải là thằng kém nhất, không phải là thằng duy nhất không được ai kì vọng… Nhưng em cũng mong mọi người có cuộc sống tốt hơn, mong có một người mạnh mẽ đứng giữa bọn em…”

Khưu Thời không biết mình nên nói gì, anh hơi khó chịu khi nghe Khưu Dữ nói thế. Vì anh hiểu cảm giác muốn chứng minh bản thân, muốn làm gì đấy cho người khác nhưng không được, và cả cảm giác bất lực khi cũng chẳng ai nghĩ rằng mình sẽ nên cơm cháo gì ấy.

Anh trù trừ bước đến trước mặt Khưu Dữ, việc anh vừa từ chối cái ôm của y có lẽ cũng là một lần phủ nhận.

Anh giang tay khẽ ôm Khưu Dữ.

“Nên em mong rằng,” Khưu Dữ ngẩng lên nhìn anh và cử động tay, “người ấy không phải là anh.”

Khưu Thời không kịp phản ứng.

Nhưng động tác nhấc cánh tay bất thường của Khưu Dữ vẫn khiến anh có phản xạ lâm thời.

Anh tóm phắt lấy cổ tay Khưu Dữ.

Nhưng lồng ngực vẫn dậy cơn đau.

Con dao trong tay Khưu Dữ đã lút nửa cán vào cơ thể anh, mũi dao hướng lên, thọc từ sườn trái vào.