Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi
Sáng hôm sau, Bạc Minh Yên giật mình một cái tỉnh dậy.
Còn hơn bốn mươi phút nữa là đồng hồ báo thức làm việc vang lên, cửa sổ chưa đóng chặt, gió xuyên qua kẽ hở mà hô hô thổi vào phòng, Bạc Minh Yên ngốc lăng ngồi ở đầu giường, ký ức ngày hôm qua tựa như thủy triều dâng trào mà trở lại.
Cô nhận lời mời đến quán Bar của Lộc Yêu, hàn huyên rất nhiều, uống rượu xong Lộc Yêu đưa cô về.
Sau đó, như thật như giả, tựa như ảo mộng. Sau khi trở về nhà, dường như đã trò chuyện video cùng Mạnh Hủ Nhiên rất nhiều rất nhiều, đề tài cũng không như thường ngày.
–”Đừng nhìn tôi như vậy.”
–”Ha a…hmm…Mãn Mãn-“
Âm thanh thở hổn hển trầm thấp, âm cuối còn nâng cao lên, là âm sắc độc hữu của Mạnh Hủ Nhiên, giống như dòng suối vuốt ve tai cô.
Cảm giác lúc đó vô cùng rõ ràng mà nhảy ra, ái muội ấy như sợi chỉ mỏng kéo dài, đọng lại thành viên kẹo bông ngọt ngào nhất, lấp đầy cả trái tim cô.
Đầu óc Bạc Minh Yên nhất thời trống rỗng, chẳng mấy chốc giống như một quả bóng bay nổ tung, nổ đến toàn thân cô nóng bừng. Cô hoảng loạn cầm lấy điện thoại bên cạnh lên, rồi tìm lịch sử trò chuyện với Mạnh Hủ Nhiên.
Thời gian trò chuyện dừng ở khoảng 12 giờ trưa ngày hôm qua, nội dung trò chuyện vẫn là đánh giá của Mạnh Hủ Nhiên về món ăn mà cô gọi.
Là mơ sao…
Bạc Minh Yên thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác rất kỳ quái.
Nhất thời vui mừng vì mọi thứ chỉ là mơ, nhưng nhất thời lại tiếc nuối vì mọi thứ cũng chỉ là một giấc mơ.
Nếu không phải mơ, Mạnh Hủ Nhiên là nguyện ý kêu cho cô nghe sao, có thể hiểu là Mạnh Hủ Nhiên cũng có hảo cảm với cô.
Nhưng nếu không mơ thì làm sao nhìn mặt nhau được nữa.
Đầu đau như bị đổ chì rót mê mê trầm trầm, dạ dày trống rỗng, nóng rát đến khó chịu.
Bạc Minh Yên thu hồi suy nghĩ, vuốt lại tóc rối một phen, cúi đầu nhìn xuống.
Quần áo của đã được thay, nhưng tóc vẫn chưa gội. Bạc Minh Yên đứng dậy đi tắm.
Đứng dưới vòi hoa sen nhắm mắt lại, những mảnh ký ức linh tinh như giọt nước trên tóc rơi xuống, dừng ở trước mặt.
Bạc Minh Yên thấy chính mình trần trụi ra khỏi phòng tắm, cô cầm lấy điện thoại, dò hỏi Mạnh Hủ Nhiên đã cúp cuộc gọi video chưa. Mạnh Hủ Nhiên đỏ mặt, nhẹ nhàng nhắc nhở cô: “Mãn Mãn, nhớ xóa lịch sử ghi video…”
“Tại sao phải xóa?”
Khi đó, ánh mắt Mạnh Hủ Nhiên thật thâm trầm, ý thâm trường, chậm rãi ngước mắt lên nhìn cô, đầu lưỡi hồng hồng lướt qua đôi môi mềm mại: “Ngay cả tiểu màn thầu cũng bị tôi nhìn thấy rồi a, nếu không xóa nó, cô nhất định sẽ xấu hổ giận dữ đến chết, lỡ đâu cô không thèm để ý đến tôi nữa thì làm sao bây giờ?”
“Tôi sẽ không bơ cô.” Cô nghiêng đầu hỏi: “Đẹp không? Tiểu màn thầu…Tiểu lắm sao?”
Mạnh Hủ Nhiên mặt đỏ rực như quả táo chín: “Không, không tiểu.”
Đó là mơ hay là thực Bạc Minh Yên cũng không phân biệt được.
Bạc Minh Yên muốn ngâm mình trong nước tắm.
Ngâm mình ba mươi phút, Bạc Minh Yên từ phòng tắm bước ra ngoài, sấy tóc. Tranh thủ lúc còn sớm, cô pha một cốc bột yến mạch để lót bụng, sau đó đi thay chăm nệm, muốn dùng bận rộn để đầu óc không nghĩ ngợi nữa.
Nhưng ngay khi đồng hồ báo thức ban đầu vừa tắt đi, Mạnh Hủ Nhiên đã gọi đến.
Bạc Minh Yên nhìn tên [Schrödinger] hiện lên giữa màn hình, trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh cô bắt chước Mạnh Hủ Nhiên kêu meo meo.
Vốn dĩ chỉ định để đó rồi nó tự động tắt máy, nhưng Bạc Minh Yên lại trượt tay bấm trả lời cuộc gọi.
“Đã dậy chưa?” Giọng nói của Mạnh Hủ Nhiên như tiếng suối chảy truyền vào tai cô.
Trong trẻo chậm rãi, lại có chút lạnh lẽo làm người ta dựng lông tơ.
Bạc Minh Yên nói “Ừm” một tiếng căng thẳng, sau đó ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Tôi đã gọi bữa sáng cho cô,” Mạnh Hủ Nhiên tạm dừng một chút để kiểm tra thời gian giao hàng, “Khoảng năm sáu phút nữa sẽ được giao.”
Bạc Minh Yên sửng sốt.
Mạnh Hủ Nhiên còn đang nói: “Tôi nghĩ cô say như vậy có thể dạ dày sẽ không thoải mái, cho nên tôi gọi cháo…”
Lời nói chợt dừng lại.
Bạc Minh Yên cho rằng còn nói thêm nữa, nên đợi hơn mười giây mới nhận ra người nào đó đã nói xong. Cô không nghĩ nhiều về cái tạm dừng kia, hỏi: “Sao cô lại biết tôi uống rượu.”
“Cô không nhớ rõ à?” Mạnh Hủ Nhiên lè nhè nói, cắn từng chữ đầy ẩn ý.
Bạc Minh Yên không tự chủ được nắm chặt điện thoại, một lòng thấp thỏm bất an: “Có phải tôi… tôi… đã gọi video với cô… tôi đã nói gì đó, không?”
Đôi tai nóng bừng, hồi hộp chờ đợi khoảnh khắc tiếp theo, có thể sẽ lạnh xuống, nhưng có thể sẽ càng thêm nóng rực.
Điện thoại yên tĩnh một lát, Mạnh Hủ Nhiên cười nhẹ, không trả lời mà hỏi lại: “Có ghi nhận cuộc gọi video trong lịch sử không?”
“Không.” Bạc Minh Yên đúng sự thật báo lại.
Mạnh Hủ Nhiên thật dài mà “Nga” một tiếng: “Vậy cô đây là, uống nhiều quá, nên không phân biệt được giữa mơ và hiện thực sao?”
Nếu như Bạc Minh Yên không nhớ tới Mạnh Hủ Nhiên có yêu cầu cô xóa lịch sử, có lẽ cô cũng sẽ không chút nghi ngờ tin tưởng lời này.
Hiện tại, thay vào đó, là một cảm giác rất vi diệu.
Giống như là trêu chọc, giống như đang thử, cũng giống như đang ám chỉ.
Bạc Minh Yên nói: “Có một chút.”
“Ngày hôm qua chị Tiểu Lộc đưa cô về nhà nhưng không an tâm, nên nhờ tôi dùm camera giám sát để mắt tới cô một chút.” Mạnh Hủ Nhiên nói.
Đây là sự thật.
Bạc Minh Yên hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó,” Mạnh Hủ Nhiên thản nhiên nói: “Tôi trông chừng cô cho đến khi cô về tới phòng ngủ nha.”
Điều này cũng là lời thật.
Nhưng cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi đầu tiên của Bạc Minh Yên.
Bạc Minh Yên cụp mi xuống: “Chỉ thế thôi à?”
“Nếu không, cô còn muốn thế nào?” Mạnh Hủ Nhiên lười biếng hỏi: “Muốn cùng tôi trò chuyện video? Là muốn gặp tôi sao?”
Bạc Minh Yên liếm liếm đôi môi khô khốc.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Bạc Minh Yên nói: “Đồ đã tới rồi.”
Mạnh Hủ Nhiên “chậc” một tiếng, nói: “Đi lấy đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Bạc Minh Yên mở cửa lấy đồ ăn. Gói hàng phồng rất lớn, có tác dụng giữ ấm, cháo rất nóng, còn có hộp nhỏ đựng đồ ăn kèm.
Hộp cơm phía dưới được mở ra, lộ ra một dãy ngay ngắn bánh bao nhỏ hấp màu sữa.
Tròn tròn, có điểm chu sa màu đỏ ở giữa.
Ghi chú trên phiếu đặt hàng phóng đại có nội dung: Phiền toái chấm cho tiểu màn thầu chấm đỏ, mong đại cát đại lợi.
Cảnh tượng như phi mộng lại đột nhiên xuất hiện trong đầu cô. Lúc này, Bạc Minh Yên mới chợt nhận ra sự tạm dừng kỳ lạ vừa rồi của Mạnh Hủ Nhiên.
Bây giờ mới nhớ lại, thật vi diệu.
Điện thoại sáng lên, lúc này Mạnh Hủ Nhiên mới gửi tin nhắn hỏi: 【Cháo này rất thơm mềm, mỗi khi cảm thấy khó chịu tôi thường gọi ăn. Nghe nói tiểu màn thầu hấp vị sữa của họ cũng rất ngon, [chống cằm] Tôi cũng muốn ăn nó từ lâu [thèm khát] cô giúp tôi nếm thử trước đi~】
Bạc Minh Yên chậm rãi mím môi, cảm giác vi diệu đột nhiên biến mất, trở thành một đống cảm xúc hỗn tạp.
Hơi ấm từ hộp cơm truyền đến những ngón tay đang co quắp của cô, theo máu rồi lan đến khắp người.
Sống một mình nhiều năm như vậy, cô đã quen trong bùn lầy sinh trưởng, ngày xưa vì nghiệp vụ phải uống rượu đau đầu đến bỏ đi, cô biểu hiện không mảy may, bởi vì không ai hỏi tâm, nên cô giả vờ càng mạnh mẽ. Sự yếu đuối của cô dần phai nhạt, theo sự ra đi của Bo Weize cũng không biểu hiện ra ngoài.
Nhưng bây giờ Mạnh Hủ Nhiên đợi cô thức dậy, gọi đồ ăn cho cô trước.
Rõ ràng là không ở bên cạnh cô.
Nhưng vẫn ghi nhớ trong lòng.
Được người khác đặt trong lòng là cảm giác gì?
Là ngực ê ẩm trướng trướng, là trái tim nhảy lên, sống động mà lại chua xót. Là muốn tức khắc có được, lại luyến tiếc đối phương sẽ ở chỗ của mình mà chịu khổ.
Bạc Minh Yên bấm mở ứng dụng đặt hàng vẽ mà cô đã lâu không sử dụng, lần cuối cùng là từ khi còn học đại học. Sau đó, cô cũng quá bận rộn với công việc, thời gian vẽ cũng quá dài, đối thương thì có quá nhiều yêu cầu, nên cô để đó đã không dùng thật lâu.
Nhưng vẫn luôn có người gửi yêu cầu đến.
Bạc Minh Yên đã chấp nhận hai yêu cầu dự án với giá cao. Cô vừa ăn cháo vừa cùng bên đặt hàng bàn về các yêu cầu.
Cháo bát bửu rất ngon, mềm mại lại thơm ngọt, mịn nhưng không béo ngậy. Tâm trạng không tồi, bàn bạc cũng khá suôn sẻ.
Sau khi liên lạc bàn bạc xong, cũng ăn hơn nửa bát cháo.
Dọn dẹp phần ăn xong, màn hình điện thoại lại sáng lên, Bạc Minh Yên mở ra xem, là tin nhắn của Mạnh Hủ Nhiên:
【Ăn xong chưa? Khẩu vị như thế nào?】
Bạc Minh Yên đang gõ chữ, nhưng còn chưa gõ xong, Mạnh Hủ Nhiên đã gửi một tin nhắn khác.
【Tiểu màn thầu hấp sữa có ngon không】
Bạc Minh Yên cúi đầu nhìn, lông mi dài khẽ run rẩy lên. Cô trở về phòng xách túi, xóa hết những con chữ cảm ơn cùng nhận xét đổi thành 【Tôi không ăn, ăn không vô.】
Sau đó, cô gửi một tin nhắn thoại:
“Tự cô về nếm đi.”
Trước khi ra khỏi cửa, Mạnh Hủ Nhiên trả lời cô.
Đó cũng tin nhắn thoại.
“Hai giờ chiều, cầm tin nhắn thoại này đến phòng nhân sự xin nghỉ phép, rồi ra sân bay đón tôi.”
Hai giây sau, lại có một tin nữa, giọng điệu rõ ràng mềm mại hơn nhiều.
“Mang tôi ít kẹo, đỡ thèm.”
–
Gần đây bầu không khí trong công ty rất kỳ lạ, trên mạng lan truyền đoạn video một nam một nữ hôn nhau say đắm trong bãi đậu xe. Có người nhận ra đó là bãi đậu xe của công ty, còn nhận ra giám đốc thiết kế của tổ thiết kế Tôn Hạo Khí, người phụ nữ vẫn chưa biết là ai.
Không biết là ai nhưng có tin rằng Tôn Hạo Kỳ đã có vị hôn thê.
Bởi vì Tôn Hạo Kỳ không lấy được vị trí của Chu Văn Lâm trong nhóm thiết kế cao cấp, nên hai nhóm cũng không thân thiện, không ai trong nhóm cao cấp buồn bàn tán về tin đồn của Tôn Hạo Khí, không có ra mặt bát quái.
Việc này ngầm đồn đại ở các bộ phận đến ồn ào huyên náo, tới bộ phận thời trang cao cấp thì im lặng. Ngay cả Ava, người trước đó đã đồn đoán rằng Tôn Hạo Khí với nhà thiết kế đang yêu nhau, cũng giữ thái độ “Không biết toàn cảnh, không cho ý kiến.”
Mãi cho đến trưa, mới có ai đó trên diễn đàn ẩn danh của công ty đã đăng ảnh chụp màn hình đoạn video Bạc Minh Yên cùng Tôn Hạo Khí cùng nhau đi trong bãi đậu xe.
Diễn đàn này ban đầu nhằm mục đích để nhân viên giám sát rồi báo cáo cấp trên, nhưng hiện tại lại đang bị một số người lợi dụng nhầm tung tin thất thiệt.
Người nọ nói: 【Nữ chính xuất hiện rồi】
Thế là một đám người bị dắt mũi vào nhịp, đều cho rằng nữ chính suýt chút nữa cùng Tôn Hạo Khí lau súng cướp cò ở bãi đậu xe chính là Bạc Minh Yên.
Những người trong nhóm cao cấp bùng nổ ngay lập tức.
Ava: 【Này nhất định điên rồi, Tôn Hạo Khí có chỗ nào xứng với Tiểu Yên Yên của chúng tôi? Có bằng chứng nào chứng minh nữ chính chính là Minh Yên chúng tôi chứ!】
Ẩn danh: 【Cô không phải nữ chính, sao cô biết không xứng? Video này còn không phải là bằng chứng sao?】
Chu Văn Lâm: 【Video cũng có thể không cùng ngày.】
Ẩn danh: 【[Hình ảnh]】
Các ảnh chụp màn hình chứng minh quay chụp vụ lau súng cướp cò là diễn ra vào cùng ngày cùng lúc.
Hồ Lục San: 【chưa nói tới tư chất của chị Yên, xem video, quần áo nhan sắc cũng không giống nhau!】
Ẩn Danh: 【Chắc quần áo ướt nên thay rồi】
Người ẩn danh: 【hahaha rất kịch liệt a. Không phải Bạc Minh Yên là con lai sao? Người nước ngoài rất cởi mở.】
Ẩn danh: 【nói không chừng bên nữ chủ động a, giám đốc Tôn văn nhã như vậy.】
Ẩn Danh: 【nhất định là bên nữ chủ động, nên ngay cả văn nhã cũng không nhịn được 】
Lưu Dương giận dữ đứng dậy, xắn tay áo trực tiếp hét lớn: “Dừng bút, nếu còn tiếp tục ẩn danh phun phân, để tôi biết là ai, tôi sẽ đánh mấy người đến mức đầy đất tìm mẹ!”
Những cái đầu chôn ở sau máy tính ngẩng đầu lên nhìn Lưu Dương một cái.
Bài đăng đó đã bị quản trị viên xóa, cũng có mấy tài khoản đã bị cấm.
Không còn ai đăng bài nữa.
Hồ Tinh Tinh thở dài: “May mắn là chị Minh Yên đã đi đón tiểu Mạnh tổng, hy vọng chị ấy sẽ không nhìn thấy những lời nói bẩn thỉu này.”
Bạc Minh Yên đang lái xe không nhìn thấy, nhưng Mạnh Hủ Nhiên, người không có gì làm đang ngồi ở ghế phụ chơi điện thoại, lại có thể xem đến rõ ràng.
Mạnh Hủ Nhiên liên lạc với Tổ trưởng Công nghệ: 【Xóa bài đăng đó, cấm những tài khoản ẩn danh và đăng cảnh báo về việc phát tán tin đồn.】
Sau khi xử lý xong mọi việc, phóng to bức ảnh chứng minh thời gian ẩn danh mà mình đã lưu, cau mày thật sâu mà nhìn vào bóng người phản chiếu trong gương chiếu hậu.
Bạc Minh Yên nhận thấy vẻ mặt Mạnh Hủ Nhiên biến hóa từ tươi cười chuyển sang nhíu mày thật sâu, thừa dịp đèn đỏ quan tâm hỏi: “Thấy không thoải mái sao?”
“Không có.” Mạnh Hủ Nhiên tắt màn hình điện thoại, miễn cưỡng chính mình giãn mặt mày ra, cười nói: “Không có việc gì.”
Mạnh Hủ Nhiên cho rằng chuyện này có thể bí mật trực tiếp giải quyết, lại không ngờ rằng vào lúc này trong công ty, có một người phụ nữ tự xưng là vợ của Tôn Hạo Khí đang chờ Bạc Minh Yên.