Tổng Tài Xin Hãy Giữ Gìn Trinh Tiết Cẩn Thận
Lạc Thư Nghiêu đứng bên cạnh trợn to mắt, không thể tin nổi nhìn Thiệu Vi. Sao lại cảm thấy Thiệu Vi này hoàn toàn khác với Thiệu Vi trước đây mà hắn biết? Như thể đã biến thành một người khác vậy?
“Nhìn tôi như vậy làm gì? Không nhận ra tôi là tổng tài phu nhân của anh sao?” Thiệu Vi nhận thấy ánh mắt của Lạc Thư Nghiêu, quay lại cười với hắn.
Lệ Thiếu Hành đã biết từ hôm đó Thiệu Vi không còn theo quy tắc, tính cách đáng sợ lại nguy hiểm, nên cũng không ngạc nhiên, ngược lại còn lo lắng cho Lạc Thư Nghiêu.
“Cô đừng có mà có ý đồ xấu với thư ký của tôi!” Cảm giác như chỉ cần nhìn vào ánh mắt của Thiệu Vi là có thể biết cô đang nghĩ những chuyện không đứng đắn gì, thêm vào đó là vừa rồi cô còn ăn đậu hũ của Lạc Thư Nghiêu, Lệ Thiếu Hành chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
“Tôi có thể có ý đồ xấu gì chứ?” Thiệu Vi nâng mặt, chớp chớp đôi mắt vô tội như một cô bé.
Lệ Thiếu Hành nhìn mà cảm thấy rùng mình. “Cô đừng có nghĩ tôi không biết cô đang nghĩ gì!”
“Anh lại biết tôi đang nghĩ gì sao? Chẳng lẽ…… anh cũng đang nghĩ giống như vậy?” Thiệu Vi cố tình động đậy ngón tay trước mặt Lệ Thiếu Hành, khiến mặt anh lúc đỏ lúc trắng.
“Thiệu Vi!”
Thiệu Vi rụt vai lại, cười ranh mãnh.
Lạc Thư Nghiêu hoàn toàn không biết hai người này đang đùa giỡn gì, nhưng hắn lại rất ngạc nhiên nhìn Lệ Thiếu Hành. Cảm giác như đã rất lâu rồi không thấy Lệ Thiếu Hành không che giấu gì mà bộc lộ cảm xúc trước mặt người khác.
Kể từ khi anh mười tám tuổi tiếp quản trách nhiệm nặng nề của Lệ thị, sự lạnh lùng vô tình đã trở thành lớp mặt nạ giúp anh chống lại những người họ hàng máu mủ muốn chia chác miếng bánh Lệ thị này, những năm qua, ngay cả bản thân hắn cũng chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn thấy biểu cảm thật sự dưới lớp mặt nạ, không biết từ lúc nào, hắn cũng đã quen dần với bộ mặt lạnh lùng không biểu cảm của anh.
Cho đến lúc này nghe thấy tiếng gào thét của Lệ Thiếu Hành, hắn như thấy lại lần đầu tiên gặp Lệ Thiếu Hành, dáng vẻ thẳng thắn nhiệt tình của anh.
“Tóm lại, cô không được phép có hành động xấu với thư ký của tôi! Hành động như vừa rồi tuyệt đối không được phép! Đó là quấy rối tình dục!” Lệ Thiếu Hành gào lên.
“Quấy rối tình dục là dựa trên cảm giác không thoải mái của đối phương.” Thiệu Vi quay sang hỏi Lạc Thư Nghiêu: “Vừa rồi anh có cảm thấy không thoải mái không?”
Chủ đề đột nhiên chuyển sang Lạc Thư Nghiêu, hắn nhất thời không phản ứng kịp, theo phản xạ bị khí thế của Thiệu Vi làm cho chấn động, lắc đầu nói: “Không.”
“Anh xem!” Thiệu Vi chống hông, cằm nhỏ giương lên rất cao.
Lệ Thiếu Hành trừng mắt nhìn hắn, như thể tức giận vì hắn không đứng về phía mình.
“……” Lạc Thư Nghiêu cảm thấy như mình bị liên lụy một cách vô tội.
“Dù sao hành vi đó trong công ty của tôi không được phép!”
“Vậy ngoài công ty của anh thì được chứ gì?”
“Tất nhiên là không được! Hiện tại cô là vợ của Lệ Thiếu Hành, sao có thể làm những chuyện đó, những chuyện hạ lưu như vậy!” Lệ Thiếu Hành tức đến mức suýt cắn phải lưỡi.
“Ui…… thì ra anh ghen à! Phải nói sớm chứ!” Thiệu Vi chợt bừng tỉnh.
“Đó không phải là ghen! Là để cô chú ý đến thân phận hiện tại của mình!”
Thiệu Vi lại không chịu nghe, che miệng cười thầm, vẻ mặt “Tôi hiểu, tôi hiểu mà, nói nhiều cũng chỉ là biện minh”.
Lạc Thư Nghiêu: “……”
Đây có phải là trẻ con cãi nhau không? Đây có phải là tổng tài nhà hắn không? Sao lại dễ dàng bị Thiệu Vi khuấy động cảm xúc như vậy? Cảm thấy anh đã giảm uy thế.
“Khụ.” Lạc Thư Nghiêu khẽ ho một tiếng, đang định nhắc nhở Lệ Thiếu Hành bây giờ không phải là lúc để so đo chuyện ghen tuông, mà là nên hỏi mục đích đến đây của Thiệu Vi.
Thiệu Vi lại nhanh chóng ngăn chặn ánh mắt của Lệ Thiếu Hành đang hướng về Lạc Thư Nghiêu, lời không dọa chết người thì không thôi nói: “Nếu anh không cho phép tôi sờ thư ký nhỏ, vậy thì sau này tôi chỉ sờ anh, như vậy không tính là quấy rối tình dục đúng không?”
Lệ Thiếu Hành chợt nhớ đến cách sờ soạng của Thiệu Vi hôm đó, tai bỗng nóng lên, lớn tiếng nói: “Cái đó, cái đó cũng là quấy rối tình dục!”
“Tôi sờ chồng mình thì tính là quấy rối tình dục gì? Nè…… Anh sẽ không quên chúng ta đã kết hôn rồi chứ…… Đã có quan hệ vợ chồng rồi đúng không?”
Thiệu Vi giả vờ xấu hổ từng bước tiến đến Lệ Thiếu Hành, ngón tay vẽ vòng tròn như muốn chọt vào ngực Lệ Thiếu Hành.
Lệ Thiếu Hành bị ép phải lùi từng bước, một người đàn ông cao gần một mét chín lại cảm thấy người phụ nữ cao chỉ một mét sáu này thật đáng sợ……
“Khụ khụ khụ!” Lạc Thư Nghiêu ho đến mức cảm thấy như mình sắp bị lao phổi, cuối cùng mới thu hút được sự chú ý của hai nhân vật chính.
Thiệu Vi bị ngắt lời mặt mày không hài lòng, trong khi Lệ Thiếu Hành vẫn chưa phản ứng kịp, Lạc Thư Nghiêu đành phải cứng rắn mở lời: “Phu nhân, hôm nay cô đến tìm tổng tài có việc gì không?”
Thiệu Vi nhìn Lạc Thư Nghiêu chớp chớp mắt.
Lúc này Lệ Thiếu Hành mới nhớ ra mình vẫn nắm giữ điểm yếu lớn nhất của Thiệu Vi, vội vàng tranh thủ lúc Thiệu Vi phân tâm, đẩy Thiệu Vi ra, nhanh chóng chạy ra sau bàn làm việc, muốn dùng cái bàn rộng để ngăn cách khoảng cách với Thiệu Vi, đồng thời quay lưng về phía Thiệu Vi để điều chỉnh tâm trạng và biểu cảm của mình, để có thể nhanh chóng trở lại dáng vẻ lạnh lùng nghiêm khắc như bình thường khi đối mặt với người khác.
“Thiệu Vi, nếu cô đến đây là vì để nói giúp người nhà cô, cô tốt nhất hãy từ bỏ đi, chuyện đó đã được quyết định rồi, đây chính là hình phạt cho việc cô lừa tôi kết hôn và bỏ thuốc, đừng quên công việc của Thiệu gia đều nằm trong tay tôi.” Lệ Thiếu Hành vừa nói vừa có chút đắc ý, dù sự thật không hoàn toàn như vậy, nhưng nghĩ đến việc có thể làm giảm bớt khí thế kiêu ngạo của người phụ nữ đó, nhìn cô hối hận, tự kiểm điểm bản thân không nên chọc giận anh, cầu xin anh tha thứ, Lệ Thiếu Hành không khỏi nở một nụ cười nhẹ.
Anh kiềm chế sự phấn khích đang dâng trào, cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng, từ từ quay người lại, muốn nhìn xem biểu cảm của người phụ nữ sau khi nghe anh nói xong.
“Phịch!”
“Hả?” Đây là Thiệu Vi.
“A?” Đây là Lệ Thiếu Hành.
Tại sao Lạc Thư Nghiêu lại bị Thiệu Vi đè lên bàn trà chứ áaaa!?
———-
Đôi lời của SoleilNguyen: Má ơi cười đau ruột thừa 🤣