Tổng Tài Xin Hãy Giữ Gìn Trinh Tiết Cẩn Thận
14: Thiệu Vi trước đây
Căn cứ quân sự của quốc gia S ở nước ngoài.
“Woa, Thiệu Vi là ai vậy? Báo cáo kinh nghiệm này sao nhiều quá……”
“Cút! Ai cho cậu động vào đồ của chị Thiệu?”
“Úi đau! A, học trưởng A Quái, xin lỗi, em chỉ muốn nói cái tủ này chưa bao giờ thấy ai động vào, nên định dọn dẹp cho mình dùng……”
“Cút! Cậu là lính mới, đồ của cậu để bên thùng rác là đủ rồi, còn muốn dùng tủ của chị Thiệu? Phi!”
“Đau đau đau…… A Quái, anh cũng nhẹ tay một chút……”
“Hahaha…… Lính mới, đáng đời! A Quái ngưỡng mộ nhất là chị Thiệu, cậu là lính mới mà dám động vào đồ của chị Thiệu.”
“Em, em không biết mà, vậy chị Thiệu đó…… Rốt cuộc là ai?”
“Chị Thiệu à……”
“Có lẽ là người mạnh nhất toàn căn cứ?”
“Không không không, ngay cả trong đội đặc nhiệm của quốc gia S cũng không tìm ra mấy người mạnh hơn cô ấy……”
“Có mạnh hơn A Quái không?”
“Phụt hahaha……”
“A Quái còn từng bị cổ đánh bại bằng tay không nữa…… Hahaha……”
“Tao nhớ rồi! Lần đó còn bị tụt cả quần…… Hahaha……”
“Các người muốn chết à?”
“Hahaha…… cái này có phải bí mật đâu! Hơn nữa không chỉ có mày, ai không phục chị Thiệu đều bị cổ đánh thê thảm……”
“Làm sao có thể? Làm sao có người đánh thắng học trưởng A Quái có thể đập gạch bằng một tay? A Quái không phải đã là người mạnh nhất của căn cứ chúng ta sao?”
“Đó là khi chị Thiệu không có mặt, khi có chị Thiệu thì A Quái vẫn chỉ có thể làm người hầu của cô ấy.”
“Chị Thiệu mạnh đến vậy sao?”
“Không phải cậu vừa mở tủ của cổ sao, thấy chồng báo cáo không? Đó đều là báo cáo nhiệm vụ cổ đã hoàn thành, những cái đó chỉ là nhiệm vụ trên bàn của chúng ta…… Dưới bàn không biết còn bao nhiêu……”
“…… Vậy, chị Thiệu đâu? Sao em đến lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy chị ấy? Chị ấy có đi làm nhiệm vụ không?”
“……”
“……”
“À…… Cái này…… Cô ấy đã…… Hy sinh trong nhiệm vụ ở Afghanistan lần trước……”
“Hả?”
“Không thể nào! Chị Thiệu nhất định còn sống!”
“A Quái……”
“Học trưởng A Quái?”
“Người như chị Thiệu sao có thể chết? Không ai nhìn thấy xác đúng không?”
“A Quái, tao biết cảm giác của mày, nhưng trong trường hợp đó không ai có thể sống sót……”
“Nhưng chị Thiệu có thể!”
“……”
“……”
“…… Cô ấy luôn mang đến bất ngờ cho chúng ta, đúng không?”
15: Người phụ nữ đáng sợ
Thiệu Vi – người luôn hành động bất ngờ, lúc này đang đè thư ký của Lệ Thiếu Hành – Lạc Thư Nghiêu trên bàn, khiến hắn không thể cử động.
“Thiệu Vi! Cô đang làm gì vậy! Buông Thư Nghiêu ra ngay!” Lệ Thiếu Hành hoảng hốt, sắc mặt thay đổi lớn, lập tức chạy lên phía trước muốn cứu Lạc Thư Nghiêu.
Thiệu Vi thấy vậy, nâng phần thân trên của Lạc Thư Nghiêu lên, vòng tay qua cổ hắn uy hiếp nói: “Anh đừng cử động, tôi chỉ có vài câu muốn hỏi hắn thôi, nếu hắn trả lời thành thật, tôi sẽ không làm hại hắn. Nhưng nếu anh không cho tôi hỏi, tôi không dám đảm bảo an toàn cho hắn đâu.”
Đây có phải là thái độ hỏi chuyện không? Lệ Thiếu Hành không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào Thiệu Vi. Hành động của cô đã vượt quá mức hiểu biết của anh.
Thiệu Vi buông tay ra, như hôm đó, cô tháo áo vest của Lạc Thư Nghiêu ra nửa chừng, khéo léo trói chặt hai tay hắn, đầu gối đè lên lưng Lạc Thư Nghiêu khiến cơ thể hắn quỳ gối theo hình chữ Z bên bàn trà.
Nhìn thế nào cũng giống như thái độ thẩm vấn tội phạm trong phim.
Lệ Thiếu Hành nhân lúc Thiệu Vi không chú ý, lén lút cầm điện thoại bàn lên muốn gọi bảo vệ vào, nhưng nút khẩn cấp trên điện thoại bàn bấm đi bấm lại vẫn không có tiếng động nào, Lệ Thiếu Hành ngẩn người một chút, ngẩng đầu nhìn Thiệu Vi.
“Trước khi các người vào, tôi đã cắt hết các cuộc gọi khẩn cấp, tạm thời không ai có thể vào đây, anh có thể yên tâm.”
Thiệu Vi liếc nhìn Lệ Thiếu Hành, cười một cái, dùng lực ở đầu gối, Lạc Thư Nghiêu phát ra tiếng rên đau đớn, khiến tay Lệ Thiếu Hành cầm máy run lên.
Yên tâm cái rắm á!
Lệ Thiếu Hành thấy vẻ mặt của Thiệu Vi toát lên vẻ lạnh lùng khiến người ta rùng mình.
“Rốt cuộc cô muốn hỏi gì?” Lạc Thư Nghiêu khó khăn quay đầu hỏi, chân của Thiệu Vi đè lên lưng hắn khiến hắn cảm thấy khó thở.
Hắn cũng không hiểu sức mạnh của Thiệu Vi từ đâu mà ra có để đè hắn đến mức không thể cử động.
“Ngày tôi kết hôn với Lệ Thiếu Hành, anh thật sự không biết cô dâu đã bị hoán đổi, hay là có ai đó chỉ đạo anh?” Thiệu Vi cúi người, tay ấn vào gáy Lạc Thư Nghiêu, lại một lần nữa ấn đầu hắn xuống bàn trà lạnh lẽo, áp lực từ sau gáy khiến hắn cảm thấy như bị nghẹt thở.
Lạc Thư Nghiêu chật vật lắc đầu, khó khăn nói: “Tôi…… Không…… Biết.”
“Anh thân là thư ký của Lệ Thiếu Hành, phụ trách mọi thứ cho đám cưới, thời điểm đó trên thiệp mời Thiệu gia in tên Thiệu Vi, địa điểm cũng ghi là Thiệu Vi, những chuyện này anh không thể nào chỉ đến ngày đó mới biết chứ?” Thiệu Vi thu lại nụ cười, ánh mắt sắc bén nhìn Lạc Thư Nghiêu.
Lệ Thiếu Hành sửng sốt, không thể nào ngờ được Thiệu Vi sẽ hỏi chuyện này.
Anh không phải chưa từng nghĩ tới, tại sao một người luôn cẩn thận như Lạc Thư Nghiêu lại bị Thiệu gia lừa gạt một cách vụng về như vậy? Khi đó anh đang bận rộn thương thảo cho một dự án hợp tác quan trọng với một tập đoàn khác ở nước ngoài, nên đã giao toàn bộ chuyện đám cưới cho Lạc Thư Nghiêu, mười mấy năm tin tưởng khiến anh chấp nhận rằng Lạc Thư Nghiêu cũng bị Thiệu gia lừa gạt, trong lòng không hề nghi ngờ người đã cùng anh trải qua mười năm gió bão, người mà anh coi như anh trai, có lẽ cũng đã tham gia vào vụ lừa gạt hôn nhân này.
Không ngờ người xuyên thủng lớp giấy này lại chính là Thiệu Vi.
“Anh rõ ràng có thể ngăn chặn tất cả những chuyện này, nhưng lại để nó xảy ra, tôi muốn biết lý do tại sao?”
“……” Lạc Thư Nghiêu cứng đầu im lặng như thể đã thừa nhận tất cả mọi chuyện.
Lệ Thiếu Hành nhìn về phía Lạc Thư Nghiêu, trong lòng run rẩy, một luồng lạnh lẽo từ dưới chân dâng lên, anh không dám hỏi, nhưng Thiệu Vi đã giúp anh hỏi. Anh muốn biết câu trả lời nhưng lại không dám chắc mình có thể chấp nhận sự thật hay không.
Anh và Lạc Thư Nghiêu quen nhau từ nhỏ, cùng nhau đi du học, sau khi cha mẹ qua đời, những người từng đến nhà, thân thiết với cha mẹ, những chú bác có quan hệ huyết thống luôn nịnh bợ cha mẹ và họ hàng của anh, giờ đây đều hiện lên một bộ mặt tham lam, âm hiểm, xảo quyệt muốn cướp đi tài sản mà cha để lại cho anh.
Chính Lạc Thư Nghiêu và cha hắn đã luôn bên cạnh ủng hộ anh đến giờ, Lạc Thư Nghiêu như một người anh trai, cũng là cánh tay đắc lực nhất mà anh tin tưởng, anh không dám hỏi, cũng không dám tin Lạc Thư Nghiêu có thể phản bội anh như những người khác, anh sợ…… Sợ rằng sau khi biết được sự thật sẽ không còn ai bên cạnh mình có thể tin tưởng.
“Rõ ràng là……” Lệ Thiếu Hành khó khăn mở miệng, trước khi anh nghĩ xong, cơ thể đã thay anh nói trước: “Rõ ràng là lỗi của Thiệu gia các người! Sao lại có thể trách Thư Nghiêu?”
Lạc Thư Nghiêu và Thiệu Vi đồng thời ngạc nhiên nhìn Lệ Thiếu Hành.
Lệ Thiếu Hành lại kiên quyết nói tiếp: “Dù sao cũng là do tôi sơ suất, để các người lợi dụng khoảng trống, mà thành công. Từ nay về sau, bất kể sự thật thế nào, cô vẫn là vợ của Lệ Thiếu Hành tôi, tôi đã không truy cứu nữa, các người có tư cách gì mà chất vấn thư ký của tôi?”
Lệ Thiếu Hành nắm chặt tay. Anh tin tưởng Lạc Thư Nghiêu, anh muốn tin, để có thể tin, anh thà không biết, không truy cứu.
Anh sẽ tin rằng Lạc Thư Nghiêu không thực sự phản bội anh.
Lạc Thư Nghiêu cúi đầu, tránh ánh mắt của Lệ Thiếu Hành.
“Vì từ giờ tôi sẽ ở lại đây.” Thiệu Vi mỉm cười, nụ cười mang theo vài phần bá đạo. “Tuy tôi không biết tại sao anh không hủy hôn ngay khi phát hiện mình bị lừa, nhưng bây giờ anh cũng không có lý do gì để ly hôn, nên chúng ta nhất định phải duy trì cuộc hôn nhân này một thời gian……”
Thiệu Vi liếc nhìn Lệ Thiếu Hành một cái, trong mắt có vài phần dịu dàng không thể nhìn thấy. Tuy nói không biết, nhưng Thiệu Vi có thể đoán được sơ sơ lý do không hủy hôn. Cô không nói ra là vì dù có nói Lệ Thiếu Hành cũng sẽ không thừa nhận.
Thừa nhận rằng lúc đầu anh mềm lòng, không nỡ để một cô gái chịu đựng khó xử khi bị hủy hôn ngay tại chỗ.
Lệ Thiếu Hành trong lòng chấn động, cảm giác như toàn bộ con người bị Thiệu Vi nhìn thấu, vô thức trưng ra vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc hơn, nhưng trái tim lại không kiểm soát được mà đập loạn.
Thật đáng sợ, người phụ nữ này thật sự quá đáng sợ……