Trọng Sinh Trở Lại, Tôi Đấm Bay Lũ Vô Ơn Khốn Nạn!

Rate this post

Cậu bé không để ý tới mấy lời đó, Chu Diễm tức giận đi tới ném bài tập của Trương Chí Cường đi.

Trong miệng còn chửi mắng một cách ồn ào: “Thật sự chẳng thể nào trông cậy vào mày được, mày vô dụng giống như bố mày vậy!”

Cậu bé cúi mặt, nhỏ giọng nói: “Bố con có ích, bố con lái xe tải rất giỏi.”

Khi Chu Diễm định cầm chổi giơ lên đánh Trương Chí Cường, cô ta ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua tôi.

Trong chớp mắt, đôi mắt đó của cô ta hiện lên sự sợ hãi nhưng sau đó lập tức bình tĩnh lại ngay.

Sau khi Chu Diễm nhìn tôi một cái thì đã xoay người đóng cửa lại.

Chỉ trong chốc lát, di động của tôi đã nhận được tin nhắn của Lý Nhất Minh: “Bảo bối, em đang ở đâu?”

10

Tôi lấy ảnh chụp sân bay đã sớm chuẩn bị xong gửi qua.

Tôi trả lời: “Em vừa tới sân bay, chuẩn bị bay về nhà.”

Lý Nhất Minh vẫn không tin lắm, thử hỏi tôi: “Bảo bối, hay là lát nữa anh đi đón em?”

Tôi trực tiếp trả lời: “Còn khoảng hai tiếng nữa em mới đến.”

Lý Nhất Minh đến sân bay, nhìn tôi rồi lại nhìn điện thoại di động vài lần.

Giống như đang cẩn thận so sánh.

Miệng anh ta còn đang nói thầm: “Đúng là hơi giống thật.”

Tôi hỏi anh ta làm sao vậy, anh ta còn hỏi tôi nhiều lần: “Hôm nay em không đi đến nơi nào khác sao?”

Tôi lấy ra vé máy bay đã chuẩn bị sẵn cho anh ta xem: “Anh nhìn đi, em vừa mới đến luôn đấy.”

Lý Nhất Minh cầm vé máy bay, cẩn thận so sánh với thời gian trên điện thoại di động.

Sau khi xác nhận quả thật muộn hơn thời gian đó thì chân mày của anh ta mới giãn ra.

Anh ta nhận lấy hành lý rồi dần dần vui vẻ ra mặt: “Bảo bối, em về sao không nói trước, làm anh lo lắng c.h.ế.t mất.”

“Anh lo bảo bối trở về, em đi máy bay mấy tiếng mệt rồi còn không có ai đón nữa.” Anh ta bổ sung thêm một câu.

Tôi nhìn Lý Nhất Minh nói dối, trong lòng cảm thấy buồn cười.

Chắc là anh ta đang sợ người đứng trước nhà Chu Diễm là tôi nhỉ.

11

Tôi đã hỏi về Chu Diễm với vài người hàng xóm ở đó.

Cuối cùng tôi cũng nhận được điện thoại của ông xã Chu Diễm, người đang làm nghề lái xe tải.

Lúc này tôi mới phát hiện, thì ra bọn họ chưa ly hôn.

Chồng của Chu Diễm là Trương Đại Cường, là người có tình cách thật thà và thân thiện.

Cũng đối xử với Chu Diễm và Trương Chí Cường rất tốt.

Nhưng Chu Diễm lại không thỏa mãn.

Khi nhìn thấy người ta sống thoải mái hơn.

Cũng muốn thông qua việc làm tiểu tam để thay đổi vận mệnh của mình.

Hàng xóm láng giềng của Chu Diễm đều biết chuyện này.

Chỉ có Trương Đại Cường là không hay biết gì.

Thật ra Trương Đại Cường cũng có nghe thấy loáng thoáng.

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

Nhưng không có được bằng chứng xác thực.

Nên nhịn một chút rồi lại tiếp tục nhịn.

Sau đó, hàng xóm chịu không nổi nữa, nên họ đã nhắc nhở Trương Đại Cường rất nhiều lần.

Nhưng anh ấy lại gặp rắc rối vì thiếu bằng chứng.

Vì thế đành từ bỏ.

12

Từ sau khi trở về từ chuyến công tác đợt trước, tôi đã xin công ty làm việc ở nhà.

Lúc đầu Lý Nhất Minh còn cảm thấy nghi ngờ, cứ năm lần bảy lượt hỏi tôi: “Vì sao em không đi làm.”

Tôi không nói với anh ta rằng tôi làm việc ở nhà.

Mà hỏi ngược lại anh ta: “Sao vậy ông xã, trong khoảng thời gian này thật vất vả lắm em mới có thời gian ở bên anh và con gái, em nghĩ anh sẽ vui vẻ chứ.”

Nụ cười của Lý Nhất Minh biến mất: “Không phải là anh nghĩ cho sự nghiệp của em sao? Anh và con gái đều có thể hiểu được hết, bà xã đã nghỉ ngơi mấy ngày rồi, ngày mai em quay lại đi làm đi.”

Tôi nhìn dáng vẻ chột dạ của Lý Nhất Minh, tức giận nói: “Một năm em chỉ nghỉ ngơi có mấy ngày thôi mà anh cũng thúc giục em đi làm, trước kia không phải anh luôn tức giận với em vì không ở bên con và anh sao? Em không nói thì không được.”

Lý Nhất Minh thấy thái độ cứng rắn của tôi thì đành thôi.

Mấy ngày sau đó anh ta không tới làm phiền tôi nữa.

Nhưng mỗi ngày anh ta đều dẫn con gái đi chơi, cơm cũng không trở về ăn.

Lý Nhất Minh tưởng làm như vậy là có thể gây khó dễ cho tôi.

Nhưng anh ta không ngờ mỗi ngày của tôi đều vui vẻ đến mức tàn nhẫn.

Không hề hỏi thăm họ.

Đương nhiên họ không biết, không có hai tên đáng ghét ở đây, cuộc sống của tôi vui vẻ như thế nào.

Chưa qua được vài ngày, Lý Nhất Minh đã nhịn không được, lớn tiếng mắng chửi tôi không có lương tâm.

Tôi gật đầu tán thành nhưng vẫn không thèm để ý đến.

Lý Nhất Minh tức giận đến mức phát điên, nhưng lại không thể làm gì được tôi.

Chỉ có thể trợn mắt mỗi ngày với tôi ở nhà mà thôi.

Tôi cũng cảm thấy không sao cả, dù sao ngày lành của anh ta cũng sắp hết rồi.

13

Hôm nay là một ngày tốt lành.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hôm nay chồng của Chu Diễm là Trương Đại Cường sẽ trở về.

Hai ngày trước, Lý Nhất Minh đã dẫn Lý Hiểu Uyển đến nhà Chu Diễm.

Đồng thời ngay lúc đó, tôi gửi video thân mật của Lý Nhất Minh và Chu Diễm trong camera mấy ngày trước cho Trương Đại Cường.

Thuận tiện còn nói cho Trương Đại Cường: “Bây giờ trở về còn có thể tận mắt nhìn thấy.”

Tuy rằng Trương Đại Cường thật thà nhưng không có ngu ngốc.

Sau khi xem video.

Anh ấy lập tức gọi điện đến hỏi tôi là ai? Dựa vào cái gì mà anh ấy có thể tin tưởng tôi.

Tôi cũng không giấu diếm, trực tiếp nói cho anh ấy biết, tôi là vợ của đối tượng Chu Diễm ngoại tình.

Tôi hỏi anh ấy khi nào thì muốn tận mắt nhìn thấy.

Anh ấy nói với tôi: “Vẫn còn đang giao hàng, hai ngày nữa gặp lại.”

Tôi nghĩ đến lúc đó tôi nên tự mình đến nhà Chu Diễm xem trò hay này.

Vừa tới cửa nhà Chu Diễm thì thấy có một đám người vây quanh ở nơi đó.

Xem ra đến hơi muộn.

Trong phòng, Lý Nhất Minh và Trương Đại Cường đang đánh nhau.

Lý Nhất Minh vừa béo vừa mạnh, chỉ trong chốc lát đã chiếm thượng phong, đánh cho Trương Đại Cường mặt mũi bầm dập.

Chu Diễm đứng ở bên cạnh thấy thế, cô ta tiến lên giữ chặt lấy cánh tay Trương Đại Cường.

Sau đó cảnh cáo anh ta: “Trương Đại Cường, anh điên rồi, anh ấy là nhân viên biên chế ăn cơm nhà nước, anh chọc giận anh ấy sẽ không có kết quả tốt.”

Trương Đại Cường dừng tay lại, sau đó tát Chu Diễm một cái: “Đồ không biết xấu hổ, mấy năm nay tôi nhịn một chút rồi lại nhịn thêm một chút, tôi cho cô ăn ngon uống ngon, toàn bộ mọi thứ tôi đều cho cô, không ngờ cô còn chạy đến nhà người ta lẳng lơ, con mẹ nó cô dám ngoại tình.”