Vai Lót Đường Chúa Hề Quá Keo Kiệt
Lận Minh Húc bị thương ở chân khi chơi bóng.
Là trận giao hữu do trường bên cạnh tổ chức, nhưng mặt sân không được san phẳng, Lận Minh Húc ném trúng cú ba điểm, nhưng cùng lúc ấy thì anh cũng ngã xuống đất, khi bò dậy xương cốt đau nhức vô cùng, lúc này mới nhìn thấy trên cẳng chân có vết máu bầm.
Khi đó Thư Vưu đang đứng ngoài sân theo dõi trận đấu, cậu lao tới hệt như dịch chuyển tức thời, thế mà vẫn có thể giữ bình tĩnh gọi 120 đầu tiên.
… May mắn thay, xương cốt vẫn ổn.
Nhưng phải nghỉ ngơi mấy ngày, hơn nữa tốt nhất là không nên vận động.
Chủ nhiệm lớp đồng ý ngay, để Thư Vưu tạm thời làm bạn cùng bàn với Lận Minh Húc, lựa chọn nhắm mắt làm ngơ với chuyện hai người thì thầm với nhau đều đặn mỗi ngày trong lớp.
Vì thế mà Thư Vưu giả vờ chăm chú nghe giảng, tay viết lên tờ giấy nhỏ.
[Có đau không?] [Không đau.] [Trưa nay cậu muốn ăn gì?]Lận Minh Húc đáp: [Trong nhà gửi tới.]
Thư Vưu lập tức ghen tị.
Quên đi, chắc do Lận Minh Húc bị thương thôi.
Nhưng cậu vẫn gửi tờ giấy nhỏ của mình qua.
[Ghen tị với cậu.] [Ghen tị cái gì?] [Ghen tị cậu mất đi quyền tự do lựa chọn, hừ.]Lận Minh Húc: “…”
Chuông tan học reo lên, Thư Vưu đẩy xe lăn của Lận Minh Húc đưa anh đi vệ sinh.
Đều là con trai cả nên chẳng có gì phải kiêng dè.
Thư Vưu đẩy người thẳng đến chỗ sâu nhất, duỗi một cánh tay làm chỗ dựa cho đối phương, sau đó quay đầu sang hướng khác.
“Được chưa?”
“Chưa.”
“… Được chưa?”
“… Chưa.”
“Haizz tại sao chưa xong thế?”
Lận Minh Húc ngồi lại vào xe lăn với vẻ mặt vô cảm: “Được rồi.”
Lúc này gian bên cạnh lại truyền đến một câu: “Tao còn chưa xong, từ từ chờ tao với?”
Thư Vưu: “…”
Không phải chứ, gian bên cạnh à, bạn trả lời bừa gì thế? Thật sự đánh giá kém bạn!
Khi hai người họ sắp rời đi, cánh cửa gian bên cạnh cuối cùng cũng mở ra, một nam sinh vóc dáng cao gầy bước ra, thoáng ngạc nhiên: “Ơ? Không phải bạn của mình hả.”
“Xin lỗi xin lỗi,” cậu ta cười ngây ngô nói: “Tôi tưởng bạn của tôi đang đứng ngoài giục tôi.”
Ba người ra khỏi phòng vệ sinh nam, quả nhiên có một nam sinh lùn hơn một chút đang đứng chờ ở ngoài, thấy nam sinh cao gầy đi ra, cậu ta mất kiên nhẫn nói: “Sao mày chậm thế, tao còn phải đi mua đồ đấy.”
“Tới đây, tới đây…”
Hai người đó một trước một sau đi xa, không hiểu sao, Thư Vưu cảm thấy bầu không khí giữa hai người họ hơi là lạ.
Cậu không nói rõ được, nhưng hình như hơi khác so với bạn bè bình thường?
Lận Minh Húc bình tĩnh thu hồi tầm mắt, nói: “Đi thôi, về lớp.”
… Cả ngày nay, Thư Vưu đều quanh quẩn bên cạnh Lận Minh Húc, mãi cho đến tiết Thể dục buổi chiều.
Đương nhiên là tiết Thể dục Lận Minh Húc cũng tự động xin nghỉ, Thư Vưu theo tập thể ra khởi động trước. Lận Minh Húc ngồi cạnh bãi tập, liếc mắt đã thấy Thư Vưu trong hàng ngũ, cậu đang vừa nói vừa cười với một nam sinh đứng bên cạnh.
Đối phương là học sinh mới chuyển trường tới đây vào ngày hôm qua.
Anh nhìn lần một.
Hai người họ, bạn một câu tớ một câu tán gẫu rất sôi nổi.
Nhìn tiếp lần hai.
Học sinh chuyển trường không biết đã nói gì mà khiến Thư Vưu cười khúc khích, không khép miệng được.
Nhìn tiếp lần ba.
Thầy giáo bảo xếp hàng, học sinh chuyển trường tình cờ xếp hàng cạnh Thư Vưu, thậm chí hai người họ còn vừa chạy bộ vừa trò chuyện rất vui vẻ.
Lận Minh Húc: “…”
Anh ngoảnh mặt không nhìn nữa, mà chăm chú nhìn một bông cúc vàng nhỏ dưới tán cây to bên cạnh sân tập.
Có lẽ vì thời tiết ngày càng lạnh nên bông cúc nhỏ héo úa ủ rũ, sẽ sớm tàn lụi.
Gió thổi qua, một tiếng “vun vút”, bông cúc nhỏ rơi.
Lận Minh Húc:…
Thư Vưu đã chạy xong mấy vòng, đang thở hồng hộc quay đầu lại, nhìn thấy ở rìa sân tập, ánh mắt Lận Minh Húc ngồi trên xe lăn đang nhìn chằm chằm vào miền xa xăm nào đó, tựa như đang ngẩn người.
Kiểu… Không biết làm gì nên đờ người ra thế.
Trong lòng cậu vô cớ xúc động, quay sang nói với học sinh chuyển trường: “Tối nay cậu có rảnh không?”
“Có.”
Học sinh chuyển trường nhìn cậu thì không nhịn được cười: “Cậu tới tìm tớ là được.”
Thư Vưu gật đầu lia lịa, đồng ý.
Sau khi tiết Thể dục kết thúc là thời gian ăn tối, tiếp đó là tiết tự học tối thích dày vò người ta. Sau giờ học, xe nhà họ Lận tới đón hai người họ, Thư Vưu lên xe với anh, nhưng vẫn không quên hạ cửa sổ xe xuống, nói với học sinh chuyển trường cách đó không xa: “Đừng quên đấy!”
Lận Minh Húc nghe thấy, mặt vô cảm nói: “Cậu ta là người mới chuyển tới đó hả?”
“Đúng vậy.”
Thư Vưu khó hiểu nói: “Cậu ấy ngồi ngay trước mặt cậu đấy?”
“… Không quen.”
Lận Minh Húc ngoảnh mặt đi, không thèm nhìn cậu: “Tớ không giống cậu, quen biết người ta nhanh như vậy.”
Thư Vưu: “Bạn học Lận Minh Húc, cậu phải có quan hệ tốt với bạn cùng lớp chứ!”
“Không thì cậu nhìn bản thân bị thương kìa, tớ sẽ chạy tới chạy lui để hầu hạ cậu, phải không?”
Lận Minh Húc:… Không, không phải như vậy đâu.
Rất nhiều người bằng lòng chăm sóc anh, nếu như có đổi vị trí, Thư Vưu bị thương, cậu cũng sẽ có rất nhiều người quan tâm đến.
Nhưng anh chỉ sẵn lòng để Thư Vưu giúp.
Nhưng lời này, anh lại chẳng thể thốt thành câu.
Thư Vưu nở nụ cười rạng rỡ: “Cậu nhìn xem, tớ đã đã vất vả như thế, hy sinh bao nhiêu thời gian và sức lực của mình, có phải cậu nên ghi công cho tớ không.”
Lận Minh Húc: “… Ừ.”
“Cậu xem tớ cực nhọc, trả giá rất nhiều cho cậu như vậy, có phải cậu nên khen thưởng cho tớ chút gì không?”
Lận Minh Húc: “… Ừ.”
“Vậy cậu nói xem cậu định tặng gì cho tớ?”
“…”
Mất cả buổi, Lận Minh Húc mới phun ra được một câu: “Cậu muốn gì?”
“Ghi sổ trước đã!”
Thư Vưu đúng lý hợp tình nói: “Chờ tớ tích góp nhiều một chút, tích lũy thành một điều thật to!”
Cuộc trò chuyện gần như đã kết thúc, chú tài xế ngồi phía trước cố nén cười nói: “Cậu chủ Lận, đã về đến nhà rồi.”
Thư Vưu tỉnh bơ: “Cậu xuống xe đi, tớ phải về rồi.”
Nhà của hai người họ thuận đường.
Không ngờ Lận Minh Húc lại duỗi tay ngăn cậu lại: “Cậu đợi chút.”
Thư Vưu: “… Sao?”
Lận Minh Húc thoáng khựng người, ra vẻ như không có việc gì nói: “Tối nay cậu ngủ ở nhà tớ đi, tớ ghi thêm một công cho cậu.”
“Ờm…”
Cũng không phải không được.
Hai người họ là bạn thuở nhỏ đã nhiều năm như vậy, đã sớm từng ngủ lại nhà đối phương, gọi điện báo với gia đình mình một tiếng là được, thậm chí còn để rất nhiều quần áo ở chỗ nhau.
Thư Vưu chỉ thoáng do dự một giây, rồi đồng ý luôn.
Cậu đẩy Lận Minh Húc vào biệt thự nhà họ Lận, quả nhiên được mọi người hết sức chào đón.
Dì bảo mẫu: “Ôi chao, là Thư Vưu tới đó à!”
Thư Vưu: “Chào dì Vương! Lần trước cháu mua thuốc dán đó dì dùng thấy thế nào ạ?”
Mẹ Lận: “Ôi chao, là Thư Vưu tới đấy à!”
Thư Vưu: “Con chào cô! Cô ơi sao trông cô trẻ vậy! Nếu cứ tiếp tục thế này thì con phải gọi cô là em gái mất!”
Ba Lận: “Ôi chao, Thư Vưu tới đấy à!”
Thư Vưu: “Chào chú! Chú ơi, có phải gần đây chú giảm béo thành công không! Sắp gầy gần bằng Lận Minh Húc rồi đấy ạ!”
Lận Minh Húc vẫn chưa đi vào phòng khách, mà Thư Vưu đã được mọi người vây quanh rồi.
… Lúc này có cơn gió lạnh thổi qua, làm một chiếc lá vàng khô rơi trên đỉnh đầu anh.
Lận Minh Húc: “…”
Bởi vì tối nay có Thư Vưu ở đây nên bữa tối cũng nhiều hơn ba món.
Bốn người hoà thuận vui vẻ ngồi trước bàn ăn, ba mẹ Lận không ngừng gắp đồ ăn cho Thư Vưu.
“Thư Vưu, con ăn nhiều chút, sao con cao lên mà không béo thêm chút nào thế?”
“Ơ kìa, ăn mạnh hơn nào, giờ con đã cao lên rồi thì phải bổ sung đầy đủ dinh dưỡng chứ!”
Thư Vưu chẳng từ chối ai, ăn sạch bách.
Ăn xong, cậu đẩy Lận Minh Húc ra vườn hoa đi dạo để tiêu hóa thức ăn.
Khu vườn nhà họ Lận gia được mẹ Lận chăm sóc cẩn thận, luôn được duy trì trong tình trạng tốt. Nhưng đã là sinh vật sống thì rất khó chống lại điều kiện thời tiết, hầu hết hoa trong vườn đều đã đến giai đoạn ra hoa, cộng thêm một số cây thường xanh rậm rạp tươi tốt, đây cũng coi như một cảnh tượng đẹp.
Đi dạo được một lúc, Thư Vưu nhìn đồng hồ, nói: “Lận Minh Húc, tớ ra ngoài một lát nhé.”
Lận Minh Húc: “… Cậu đi đâu?”
“Đi…”
Thư Vưu ậm ừ, qua loa nói: “Tớ ra ngoài giải quyết chút việc.”
Lận Minh Húc nhướn mày: “Cậu đã làm chuyện gì mà không thể nói với tớ hả?”
“Khụ.”
Thư Vưu ra vẻ thần bí: “Tớ đi gặp học sinh chuyển trường để giải quyết chút việc, tớ sẽ về sớm mà.”
Học sinh chuyển trường.
Bốn chữ này hệt như cỏ trên đồng mọc xanh tươi tốt*, một tiếng “tách” vang lên, nổi lửa cháy lan cả đồng.
(*) Từ gốc là “离离原上草” trong một câu thơ từ bài thơ “Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt”. Câu thơ mang nghĩa: Cỏ trên đồng mọc xanh tươi tốt.
Ngón tay Lận Minh Húc hơi cương cứng, vờ điềm nhiên như không, dặn dò: “Vậy cậu nhớ về sớm.”
“Được!”
Thư Vưu vui sướng chạy ra từ cửa sau biệt thự nhà họ Lận.
Thật ra cậu từng cân nhắc tới việc tối nay tới nhà họ Lận ngủ lại, để tiện cho bản thân chuồn ra ngoài xử lý chút việc.
Lận Minh Húc tự quay về phòng mình.
Khi đi ngang qua phòng khách thì ba mẹ Lận hỏi anh: “Thư Vưu đâu con?”
“Cậu ấy ra ngoài mua chút đồ.”
Lận Minh Húc không hề do dự nói: “Sẽ về ngay.”
“À.” Ba mẹ Lận cũng không nghĩ nhiều: “Vậy con vào phòng bếp hỏi thử dì Vương nhà ta còn trái cây không, nếu có thì cắt một đĩa hoa quả ra, đợi Thư Vưu về rồi hai đứa cùng ăn nhé.”
… Cũng may là biệt thự nhà họ Lận tận năm tầng nên có lắp thang máy khi trang hoàng nhà.
Lận Minh Húc đi vào bếp xong trở ra thì tự lăn xe vào thang máy, một mình quay lại phòng.
Cặp sách Thư Vưu đặt trên giường anh, rất tùy ý.
Lận Minh Húc tiện tay mở một quyển sách ra, mười phút sau, chỉ lật được một trang.
… Không, anh tuyệt đối không tò mò Thư Vưu đi làm gì với học sinh chuyển trường đâu.
Hai mươi phút sau, Lận Minh Húc chẳng lật được thêm trang nào.
… Không, anh chắc chắn không suy nghĩ linh tinh vì chuyện này đâu.
Ba mươi phút sau… Một tiếng sau… Một tiếng rưỡi… Hai tiếng trôi qua, cuối cùng Thư Vưu cũng về.
Cậu gian nan mệt mỏi vọt vào, tự nhiên ngồi xuống giường Lận Minh Húc, cầm lấy cái tăm trên bàn, chọc vào miếng dưa hấu rồi ăn: “Ôi chao má ơi, mệt chết tớ rồi!”
“Nhà cậu ta xa quá đi! Cũng may tớ bắt kịp chuyến xe cuối!”
Trong lòng Lận Minh Húc thấy nặng nề hẳn: “Cậu tới nhà cậu ta?”
“Đúng vậy.”
Thư Vưu vô thức đáp một câu, bỗng tròng mắt đảo láo liên, che miệng nói: “Ừm… Tớ chỉ đi lấy chút đồ thôi…”
Lận Minh Húc:… Lấy đồ gì! Mà không thể để mai tới trường rồi lấy!
Thư Vưu bắt đầu ăn trái cây, từng miếng một, rồi từng miếng một, cậu ăn không ngơi miệng, còn cúi đầu, cứ như sợ bị Lận Minh Húc thấy.
Lận Minh Húc đã nhìn thấy hết, trong lòng càng bực tức hơn, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Cậu ăn từ từ thôi, đừng để nghẹn.”
“Không đâu không đâu…”
Thư Vưu càng ăn nhanh hơn, hơn nửa đĩa trái cây vào bụng cậu hết. Lận Minh Húc thầm cắn răng, thấy cửa phòng đã đóng, anh chợt gọi: “Thư Vưu.”
Giọng của anh đè thấp, rất khẽ: “Cậu qua đây.”
Thư Vưu không rõ lý do, ngẩng đầu lên nhìn anh.
… Trong đôi mắt anh ẩn chứa chút ý đồ quen thuộc.
Thư Vưu lập tức đỏ mặt: “… Cậu làm gì đấy.”
Cậu lẩm bẩm một câu theo thói quen, nhưng cơ thể lại phản xạ có điều kiện bước tới, khi tới gần, Lận Minh Húc đưa tay ôm cậu trên xe lăn.
Thư Vưu không dám dồn hết sức nặng ngồi xuống, cậu hơi nhổm người, một bàn tay còn che miệng, như muốn che đậy điều gì đó, khiến bầu không khí càng thêm quỷ dị.
Tay còn lại của Lận Minh Húc giữ eo cậu, ấn cậu ngồi xuống cho vững.
“… Tớ muốn hôn cậu.”
Người cả ngày nay đã bay nhảy trước mắt anh, lúc này cuối cùng cũng ôm được cậu vào lòng, Lận Minh Húc không nhịn được: “Muốn hôn ngay.”
“… Vậy sao được!”
Thư Vưu sửng sốt: “Không phải cậu đã nói thi đại học xong thì hai ta sẽ thử lại sao?”
“Giờ làm chuyện đó sẽ ảnh hưởng đến học tập đấy!”
Lận Minh Húc không muốn quan tâm nhiều như vậy: “… Chỉ hôn một cái, hôn một cái thôi.”
Thư Vưu vẫn không đồng ý.
Cậu vẫn che miệng lại, lộ ra đôi mắt vừa to vừa rực sáng, vô cùng xinh đẹp, hàng lông mi cong dài khẽ chớp, sinh động hệt như một ngôi sao lấp lánh, Lận Minh Húc cầm lòng không đậu, ôm eo cậu, dần dần kề sát…
Thư Vưu vội tránh: “Không… Hôm nay không được!”
“… Tại sao không được?”
Lận Minh Húc cứng đờ, trong đầu đột nhiên hiện lên nhiều suy nghĩ ngổn ngang: “Tại sao không được?”
“Bởi vì…”
Thư Vưu lắp bắp: “Bởi vì…”
“Bởi vì học sinh chuyển trường?”
Lận Minh Húc không giữ được bình tĩnh, cắn răng hỏi: “Cậu không muốn thử với tôi ư?”
“… Cái quỷ gì thế!”
Thư Vưu sợ ngây người: “Lận Minh Húc, cậu đã nghĩ cái gì thế!”
“…”
Lận Minh Húc tự biết mình đã lỡ lời, ngoảnh mặt đi không nói câu nào.
Thư Vưu mờ mịt: “Không phải chứ, Lận Minh Húc này, sao cậu lại nghĩ vậy?”
Lận Minh Húc quay đầu lại nhìn chằm chằm cậu, giọng điệu uất ức nói: “… Vậy hôm nay cậu đã làm gì?”
“Ờm…”
Thư Vưu lại kẹt băng.
Cậu chần chừ một lúc lâu, mới ấp úng nói: “Không phải chân cậu bị thương à?”
Lận Minh Húc: “… Cho nên?”
“… Không phải cậu suýt gãy xương sao?”
Lận Minh Húc: “… Nên?”
“… Gia đình của học sinh chuyển trường mở một tiệm ăn! Nổi tiếng với canh xương hầm!”
Thư Vưu đã bất chấp, lớn giọng thốt lên: “Tớ muốn tới nhà cậu ấy học thử nấu canh xương hầm thế nào, để về nấu bồi bổ cho cậu!”
Ban đầu cậu định giữ bí mật để gây bất ngờ cho đối phương, kết quả tối nay đã bị lộ rồi.
Lận Minh Húc: “…”
Anh chợt cảm thấy bản thân thật ngu ngốc.
“… Khoan đã?”
Lận Minh Húc bỗng nghĩ đến một chuyện, nhịn không được hỏi: “Vậy sao cậu về lại che miệng làm gì, còn không cho tớ hôn nữa?”
“…”
Mặt Thư Vưu đỏ bừng, không nói nữa… Vẫn tiếp tục che miệng.
Lận Minh Húc nhướn mày, duỗi tay gỡ tay cậu xuống.
Môi Thư Vưu hơi đỏ lên.
… Ngoài một chút hương vị trái cây, còn có cả một mùi hương khác.
Mùi hương thường có trong căn bếp.
Lận Minh Húc:…
Anh hiểu rồi.
Lận Minh Húc nhất thời không nói nên lời, một lúc sau anh mới hỏi thẳng: “… Cậu chạy ra ngoài đã ăn những gì rồi?”
“… Chỉ một chút thôi.”
Thư Vưu chớp mắt: “Tớ chỉ ăn một chút thôi mà.”
“Bởi vì canh xương hầm nhà bọn họ uống quá ngon, gần đó lại là phố chợ đêm…”
Cho nên cậu nếm thử chút đồ nướng BBQ, đậu hũ thối, tôm hùm đất… Mỗi món nếm một tí.
Khi về đây cậu còn chạy một vòng dưới tầng, để tản bớt mùi trên quần áo.
Lận Minh Húc không còn gì để nói.
Mà môi Thư Vưu vẫn còn chút đỏ.
Lần này…
Cậu không né tránh nữa.