Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Rate this post

Trong phòng.

Sau khi bảo Khương Âm ra ngoài mua dược liệu, Trần Mộc xòe bàn tay ra, một quyển sách cổ chứa vô số pháp tắc trôi lơ lửng trên lòng bàn tay hắn.

“Trì Dao, chắc nàng có năm mơ cũng không ngờ rằng Hư Không pháp điển mà nàng luôn muốn có được vẫn còn trong tay ta!” Trần Mộc nói bằng giọng điệu dữ tợn.

Trong lòng hắn vẫn còn tràn đầy thù hận mỗi khi nghĩ đến Trì Dao.

Tình cảm đạo lữ tám trăm năm, khoảnh khắc hóa thành tro tàn!

Khi ấy hắn mới vừa tìm được đường sống trong chỗ chết thoát ra khỏi vùng cấm sinh mệnh, linh lực cạn kiệt từ lâu, chẳng còn lại bao nhiêu lực lượng.

Trì Dao tiên tử làm đạo lữ của hắn, chẳng những không bảo vệ hắn, mà còn liên hợp với tám đại Võ Đế cùng nhau gài bẫy giết hắn ngay trước vùng cấm sinh mệnh.

“Có đạo thai bẩm sinh cộng thêm Hư Không pháp điển, Trì Dao, chỉ cần mười năm nữa là ta có thể đi tìm nàng!”

“Ta nhất định phải làm nàng sống không bằng chết!”

Trần Mộc nói bằng giọng điệu hung ác mang theo sát khí lạnh thấu xương.

Kìm nén thù hận xuống đáy lòng, Trần Mộc nhìn chằm chăm vào quyển Hư Không pháp điển trong tay. Hắn chưa từng mở quyển sách này ra xem. Đây là lần đầu tiên mở ra xem, vậy nên hẳn rất cẩn thận. Rốt cuộc bây giờ hắn rất yếu, ngay cả cảnh giới Hướng Mạch cũng chưa đạt tới.

Trần Mộc từ từ mở ra trang đầu tiên của Hư Không pháp điển.

Oanh!

Một luồng ánh sáng màu vàng đột nhiên bùng lên, chiếu rọi cả căn phòng sáng như ban ngày, bao phủ hết cả người Trần Mộc.

Ngay sau đó, thân hình Trần Mộc biến mất khỏi phòng.

Khi Trần Mộc mở mắt ra lần nữa, trong tầm mắt đều là sao trời mênh mông.

Thâm thúy thần bí, vĩnh viễn trường tồn!

Hiu quạnh lan tràn mỗi góc. Phía cuối sao trời mênh mang phảng phất có luồng ánh sáng vàng lờ mờ, như là có thứ gì đó cực kỳ khủng bố đang lao nhanh tới.

Vèo!

Luồng ánh sáng vàng kia xé rách sao trời, tạo nên vô số khe hở, bay vút qua tới tận cuối tầm mắt, năng lượng ngập trời vô cùng cường bạo giống như thủy triều cuộn trào mãnh liệt, khiến toàn bộ sao trời đều rung chuyển dữ dội.

“Đây là nơi nào?” Trần Mộc cảm thấy chấn động. “Gầm!”

Nhưng mà khi hắn còn chưa kịp phản ứng lại, một tiếng rồng gầm vang lên như muốn xé nát bầu trời đầy sao. Đó là một tiếng gầm long trời lở đất vang vọng khäp chốn.

Sao trời chấn động, như là không chịu nổi loại khí thế cực. hạn kia mà điên cuồng tan vỡ.

Một con kim long chín đầu năm vuốt từ cuối sao trời bay đến, lượn vòng phía trên sao trời nơi này.

Thân rồng dài khoảng vạn trượng như bức tường thành; sừng rồng trong veo lấp lánh, ánh vàng lập lòe; vảy rồng đen vàng đan xen rực rỡ, cứng rắn không gì phá nổi; mắt rồng giống như được đúc từ vàng, cất giấu hào quang thần bí bất diệt, nhìn xuống sao trời.

Phía trên sao trời, sấm sét đan xen, mỗi lúc va chạm đều làm cho sao trời lóe sáng, chiếu xuống con rồng chín đầu, khiến nó càng thêm uy nghiêm to lớn.

“Đây… là Long Tộc sao?”

Trần Mộc lơ lửng đứng giữa bầu trời đầy sao. Hản há to miệng, vẻ mặt chấn động nhìn cảnh tượng trước mắt.

Long tộc, bá chủ Yêu giới thời kì Thái Cổ!

Nó là sinh vật mạnh nhất thế gian, chỉ cần một luồng hơi thở cũng đủ để nghiền nát hàng tỷ sinh linh.

Giờ phút này, rồng chín đầu đang lượn lờ trong sao trời, đôi mắt rồng màu vàng tràn đầy uy nghiêm kia đột nhiên nhìn về phía Trần Mộc.

Khoảnh khắc ấy, thời gian dường như dừng lại.

Rồng chín đầu lao thẳng xuống Trần Mộc với tốc độ cực nhanh.

Không gian giống như bị nghiền nát nổ tung hết lần này tới lần khác. Sấm sét bổ ra sao trời, ánh vàng bao phủ khắp nơi.

Trong chớp mắt, Trần Mộc chỉ cảm thấy không gian quanh thân như bị đóng băng, dù có giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.

Hắn chỉ có thể trơ mắt ra nhìn rồng chín đầu đâm thẳng vào cơ thể mình với tư thế hủy diệt thế giới. Có điều, trong khoảnh khắc va chạm, không tạo ra bất cứ tổn thương gì, ngược lại còn hòa vào cơ thể trở thành một bộ phận của Trần Mộc.

Lượng tin tức cuồn cuộn bao la, tựa như nước lũ dâng trào, đổ ập vào trong đầu Trần Mộc.

“Dùng tủy rồng làm lực lượng, dùng vảy rồng làm làn da, dùng thân rồng hóa cơ thể, dùng máu rồng rèn xương!”

“Một lực phá vạn pháp, kiếm rơi chém thần minh” “Cửu Long Diệt Thần quyết!”

Oanh!

Trần Mộc đột nhiên tỉnh lại, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, đồng tử giãn ra, đáy mắt tràn đầy chấn động mãi chưa †an mất.

Cửu Long Diệt Thần quyết! Công pháp mạnh nhất thời kì Thái Cổ!

“Không ngờ trang đầu tiên của Hư Không pháp điển lại là ghi chép về công pháp!” Trong mắt Trần Mộc hiện lên vẻ khiếp sợ khó có thể xóa bỏ.

Hắn từ trong lượng tin tức kia biết được Cửu Long Diệt Thần quyết là công pháp mà năm xưa Hư Không đại đế sử dụng. Ở thời kì Thái Cổ, nhờ vào ưu thế của công pháp, Hư Không đại đế đã đánh bại mọi kẻ địch, một đường thuận lợi bước lên vị trí đại đế.

Còn về công pháp ở đâu ra thì lại chẳng có ghi chép nào. Chắc là ngay cả Hư Không đại đế cũng không biết là ai sáng tạo ra Cửu Long Diệt Thần quyết?

“Có loại công pháp mạnh thế này, mà bản thân Hư Không đại đế cũng rất mạnh, thế thì sao còn ngã xuống được? Rốt cuộc thời kì Thái Cổ đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trần Mộc hơi hoang mang.

Thời kì Thái Cổ đã xảy ra rất nhiều chuyện. Kiếp trước Diệp Bắc Huyền từng đi ngược dòng thời gian tìm kiếm những bí sử được lưu lại từ thời kì Thái Cổ. Nhưng mà trước sau đều khó có thể tìm kiếm được nhiều tin tức hơn.

Hản chỉ biết thời kì Thái Cổ từng có một đoạn thời gian hắc ám hỗn loạn, hàng tỷ sinh linh biến mất, ngay cả những thánh hiền chí tôn cũng ngã xuống.

Rốt cuộc là cái loại hắc ám hỗn loạn gì mới có thể làm cho những vị thánh hiền chí tôn ấy ngã xuống?

Trần Mộc läc đầu, không tiếp tục suy nghĩ nữa. Hän chỉ biết việc gấp hiện giờ là tăng lên thực lực của mình.

Hản ngồi xếp bằng, bắt đầu vận chuyển công pháp theo lộ tuyến được ghi lại trong sách. Tuy rằng hiện giờ đạo thai bẩm sinh của hẳn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng mà chỉ bấy nhiêu cũng đủ để tu luyện công pháp này.

Oanh!

Khi Trần Mộc bắt đầu vận chuyển công pháp, linh khí trong khu vực này lập tức trở nên cuộn trào mãnh liệt.

Thân thể Trần Mộc dường như hình thành một vòng xoáy. màu đen. Linh khí cuồn cuộn tụ tập lại, giống như thủy triều len lỏi vào trong cơ thể hắn, đánh mạnh vào 108 gân mạch võ đạo trên người hắn.

Cửa thứ nhất tu luyện võ đạo là cảnh giới Hướng Mạch.

Cơ thể người có rất nhiều kinh mạch, nhưng chỉ có 108 kinh mạch là được dùng cho võ giả tu luyện. Khi nào mở hết 108 kinh mạch mới có thể xem như chân chính bước vào hàng ngũ võ giả.

Nói chung, muốn mở ra 108 kinh mạch, cho dù là thiên tài cỡ nào cũng phải mất mấy năm, thậm chí mấy chục năm.

Ví dụ như Trần Thiên Hải và đám người đại trưởng lão. trong nhà họ Trần, bọn họ sống ngần ấy năm mà chỉ vừa mới bước cửa thứ hai võ đạo là cảnh giới Ngưng Hải.

Mà hiện tại, chỉ với hai canh giờ, Trần Mộc vận chuyển “Cửu Long Diệt Thần quyết”, cuồn cuộn linh khí xuyên thấu toàn bộ 108 kinh mạch võ đạo.

Linh khí giống như dòng suối chảy qua các kinh mạch võ đạo, một loại cảm giác thoải mái khó tả nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể.

“Sướng!”

Trần Mộc sảng khoái hét lên một tiếng.

Trần Mộc của trước đây, kinh mạch toàn thân tắc nghẽn, lúc sử dụng ám kình có cảm giác như đang gánh vật nặng, nguyên nhân là do thân thể quá tệ, căn bản không có tu luyện.

Nhưng bây giờ, tất cả 108 kinh mạch đã được khai mở, thân thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Hẳn của hiện tại, có thể nói là trải qua một lần lột xác lớn chưa từng có.

Trần Mộc mở mắt ra, siết chặt nằm đấm, cảm nhận được lực lượng dồi dào trong cơ thể, không kiềm được nở nụ cười nhạt.

“Cửu Long Diệt Thần quyết” không hổ là công pháp mạnh nhất thời kì Thái Cổ, hiệu quả tu luyện thật sự là tốt quá!”

Người bình thường phải mất mấy chục năm mới mở được 108 kinh mạch. Ngay cả bản thân hẳn là thiên tài ở kiếp trước, cũng phải mất hai năm mới khai thông được 108 kinh mạch. Nhưng mà hiện tại lại chỉ cần hai giờ.

Thời gian rút ngắn hơn trăm nghìn lần!

“Kinh mạch võ đạo đã được khai thông. Bây giờ đến lượt Ngưng Hải.” Trần Mộc thầm nghĩ.

Cửa thứ nhất võ đạo là cảnh giới Hướng Mạch. Chỉ cần khai thông hết 108 kinh mạch là có thể ngưng tụ một cái Linh Hải ở đan điền. Tất cả linh khí đất trời chảy theo kinh mạch võ đạo đều tụ lại Linh Hải chuyển hóa thành linh lực.

Đó chính là cửa thứ hai võ đạo, cảnh giới Ngưng Hải!

Trần Mộc tiếp tục ngồi xếp bằng tu luyện.

Ở một bên khác, trong phòng đấu giá Túy Bảo lâu.

Khương Âm đang nhàn nhã uống trà, ăn bánh ngọt xinh đẹp do chưởng quầy Đường Cô chuẩn bị.

Bởi vì vừa rồi nàng mới đưa ra lệnh bài đạo sư của học. phủ Vân Hải, cho nên bây giờ nàng được Túy Bảo lâu coi là khách quý, tất nhiên là sẽ chiêu đãi tốt trà bánh.

“Không biết hiện tại tên kia đang làm gì?”

Khương Âm nhướng mày, nghĩ đến thái độ quát bảo trước đó của Trần Mộc đối với mình, nàng liền hùng hùng hổ hổ cắn mạnh cái bánh trước mặt.

“Hản có còn là đàn ông không vậy?”

Tốt xấu gì nàng cũng là một người đẹp, vậy mà hắn lại không tôn trọng mình, thật là đáng giận cực kỳ!

“Chờ hết bệnh, ta đây thế nào cũng phải đánh chết ngươi mới được!”

Khương Âm nhai bánh ngọt, thầm nghĩ răng sớm muộn gì nàng cũng phải báo thù này.

Đây là lần đầu tiên trong đời nàng bị quát bảo như vậy đấy!

Ở khu vực nhà họ Khương hoàng thành, nàng là tiểu thư nhà họ Khương, chỉ có nàng có thể sai sử người khác, chứ có ai dám sai sử nàng?

Còn ở học phủ Vân Hải, thân phận của nàng là đạo sư, càng thêm không ai dám sai sử nàng.

Nhưng mà hiện giờ, đi tới trấn Man Sơn hẻo lánh này, nàng. lại bị một tên ngốc ngay cả cảnh giới Ngưng Hải cũng chưa đạt tới quát bảo, làm cho lòng tự trọng bị nhục nhã cực điểm.

Lúc Khương Âm đang nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ thì ngoài cửa, Đường Cô mặc đồ đỏ dẫn theo một ông cụ hơn sáu mươi tuổi vội vàng đi vào.

“Khương tiểu thư, xin lỗi vì đã làm ngài đợi lâu!” Đường Cô xin lỗi.

Sau đó, nàng ta bắt đầu giới tỈ ‘Đây là Ngụy Mặc tiên sinh – đại sư luyện dược mà ta cố ý mời từ Diêm Thành!”

Nghe vậy, Khương Âm dời mắt nhìn sang ông cụ có mái tóc trắng xóa kia. Ông có khuôn mặt gầy gò, vành mắt thâm đen hơi lõm xuống, mặc một bộ đồ màu trằng, cùng với khí chất tiên phong đạo cốt là cảm giác tang thương không còn sống được bao lâu.

Ngoài ra, trước ngực ông còn có huy chương dược đỉnh.

Khương Âm nhận ra huy chương này. Nó là biểu tượng của thế lực Đan Lâu Ninh Quốc. Nói cách khác, ông ấy là người của đan lâu.

Đan Lâu là một trong những thế lực đứng đầu Ninh Quốc. Người thành lập Đan Lâu Lâm Triều Ca cũng được tôn là Đan Vương.

“Chào Khương tiểu thư, tôi là Ngụy Mặc, luyện dược sư cấp bốn!” Ngụy Mặc cười nói.