Vô Cùng Thích Em
Chương 1
Vương Anh đế quốc.
Năm đó, hoàng đế rời cung chinh phạt khắp bên ngoài, hoàng thành vì thế cũng xảy ra hỗn loạn triền miên.
Xuyên suốt năm ấy, ngự lâm quân bất kể ngày đêm đều trấn giữ khắp hoàng thành. Sự tình lại diễn ra trùng hợp, một ngày nọ binh mã đi tuần bỗng dưng phát hiện thấy một đứa trẻ ở gần đó. Thế nhưng đáng nói chính là nó đang rơi vào tình trạng bất tỉnh mê man.
Đành rằng ngay giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, vốn dĩ không ai biết được nó là người từ đâu, cơ mà cũng không rõ vì chuyện gì lại khiến nó nằm bất tỉnh một chỗ như thế.
Cấm thành.
Buổi sáng, khí trời trong lành phảng phất chút mát mẻ đặc trưng của mùa thu. Ở nơi cung điện tráng lệ, ngự tiền thị vệ từ ngoài vội vàng đem đứa bé bị ngất vào điện.
“Vương gia, ngự lâm quân đã phát hiện thấy đứa nhỏ này ở gần hoàng thành.”
Nghe vậy, sắc mặt trầm tĩnh của vương gia thoáng lay động, một khoảng thắc mắc kì lạ bỗng hiện ra:
“Đứa nhỏ sao?”
Họ lập tức phản hồi lại vương gia, cẩn thận thả đứa nhỏ nằm xuống.
Lần này, vương gia khoan thai tiến lại gần quan sát, tầm mắt như cũ vẫn đặt trên người đứa nhỏ, giữa hàng lông mày dày rậm khẽ nhăn lại.
Đứa bé nằm dưới đất thoạt nhìn gần mười tuổi, toàn thân nó hiện giờ đều lấm lem đầy bụi bẩn, mái tóc đen lưng chừng rũ xuống che đi một phần khuôn mặt non nớt, không rõ là trai hay gái.
Vương gia duy trì nét mặt đăm chiêu, cẩn trọng nhìn nó một lượt, lại không ngừng xuất hiện vài tia hoài nghi trong lòng. Nghĩ một hồi lâu, thanh âm trầm lạnh từ vương gia mới chính thức cất lên:
“Bản vương không cần biết, chỉ là một đứa trẻ con, giết đi.”
Sau khi vương gia hạ lệnh, bọn quân lính tiến tới gần đứa nhỏ định xốc nó lên.
Bỗng dưới đất có một viên đá lăn tới, sau đó dừng lại dưới chân một tên lính, ngăn một động tác kế tiếp của hắn.
“Tử Minh, sao con lại chạy đến đây?”
Bên ngoài điện, tiểu công chúa đột nhiên lon ton chạy tới, trong lúc đó cũng đã hoàn hảo thu hút đi sự chú ý của vương gia.
Ấn tượng lớn nhất về Tử Minh vẫn luôn là diện mạo xinh xắn, gương mặt đáng yêu trắng trẻo, dáng vẻ giống như một thiên thần nhỏ. Năm đó, em cũng vừa tròn bảy tuổi.
Đối với tiểu công chúa, sở dĩ vương gia luôn có một phần xem trọng, bởi vì Tử Minh từ nhỏ đã không có mẫu hậu chăm sóc, chưa nói đến, đây còn là nhi tử duy nhất của hoàng đế trước giờ.
Trong khi hiện tại, Tử Minh lại có vẻ không chú tâm đến câu hỏi của vương gia vừa rồi, em vẫn loay hoay tìm một thứ gì đó dưới đất. Vương gia thấy thế nên cúi người nhặt lấy viên đá nằm dưới chân, đem trả lại cho công chúa nhỏ.
Tử Minh sáng rỡ mắt, vui vẻ nhận lấy món đồ chơi của mình, một viên đá màu xanh thủy tinh trong suốt, hai bàn tay nhỏ nhắn đang phủi phủi ít bụi bám trên nó.
Ánh mắt vương gia lại phóng sang hai thị vệ đang đứng ngơ ngác, nhớ ra đứa nhỏ kia vẫn còn nằm dưới đất, vương gia liền hối thúc:
“Đưa nó ra ngoài, xong rồi giết đi.”
Lúc nghe được khẩu khí dứt khoát từ vương gia, Tử Minh mới chuyển ánh mắt sang đứa nhỏ đang nằm. Em tò mò bước lại gần, một lần nữa hai quân lính phải ngừng lại hành động.
“Đừng giết!”
Một khoảng yên tĩnh dừng lại đến nửa ngày.
Cả hai thị vệ nhìn nhau, bộ dạng ngập ngừng khó xử, trong lòng đều bảo nhau rằng: “Ngươi làm trước đi!”
Kì thật binh lính chỉ định phụng mệnh vương gia mang đứa nhỏ đi, khổ nỗi lại nhận ra tiểu công chúa cứ trừng mắt nhìn với vẻ mặt đầy bất mãn, nhất thời bọn họ cũng không dám động tay chân, lẽ ra vẫn là sợ làm điều gì trái ý công chúa sẽ bị hoàng đế quy vào một tội trạng khó sống.
Biểu hiện khó khăn của thị vệ lọt vào mắt, vương gia cau mày với công chúa nhỏ, âm giọng không chút hài lòng:
“Nó chỉ là một đứa trẻ con thôi, con giữ lại làm gì?”
“Nhưng mà hoàng thúc cũng không thể giết như vậy!”
Vương gia lắng nghe xong, đến cuối cùng lại trở nên khó xử.
Trước sau đều là vì vương gia không nỡ lòng làm trái lời tiểu công chúa tốt bụng. Tuy có tí ngập ngừng nhưng sau đó vương gia vẫn nhắm mắt thu hồi lại mệnh lệnh.
“Được rồi, không giết nó.”
Tiểu công chúa chỉ là trẻ con, được người khác đáp ứng cũng chính là cảm giác được nuông chiều, trên môi em lập tức nở ra nụ cười rạng rỡ. Em quay sang căn dặn thị vệ mang đứa nhỏ trở về căn phòng, không quên nhắc nhở bọn họ phải để ý cẩn thận. Khi đã hoàn tất dặn dò, Tử Minh liền hớn hở chạy đi, tiếng cười đùa văng vẳng vẫn còn đọng lại.
Vương gia trút một tiếng thở dài, mắt trông theo bóng lưng của tiểu công chúa, cảm nhận được một chút gì đó bất lực vừa chạy ngang.
Vài giờ trôi qua.
Bên trong căn phòng không có mấy quen thuộc, Lam Minh khó khăn ngồi dậy, đầu óc mơ hồ vẫn còn đọng lại chút choáng váng, xen lẫn một cảm giác mệt mỏi đang bủa vây toàn thân.
Lam Minh chậm rãi nhìn xung quanh, nhận thức ngay được đây là một nơi kì lạ. Đúng hơn thì nó vừa tỉnh dậy trong một căn phòng không hề nhỏ, thoạt nhìn mọi thứ đều rất lộng lẫy sang trọng, khắp phòng thi thoảng lại phảng phất một hương thơm lạ dễ chịu.
Sau cơn nửa tỉnh nửa mê, trí óc hiện tại đã hoàn toàn thông suốt, Lam Minh cũng đoán ra được đây chính là cung điện Vương Anh. Một nơi không lạ cũng không quen, có lẽ chăng chỉ là bản thân nó trước đây đã từng nghe qua rất nhiều lần, có điều lại chưa từng tận mắt nhìn thấy.
Nghĩ mãi những chuyện trước đó cũng không thể nhớ, Lam Minh khẽ thả chân xuống giường, bước chân nhẹ nhàng tiến lại chiếc bàn ở gần.
“Sao mình ở đây?”
“Lại còn đang ở một căn phòng rất đẹp…”
Nó lặng lẽ ngồi xuống, tự đặt ra những khúc mắc đang chất chứa trong lòng.
Trên tay Lam Minh là một viên đá thủy tinh màu xanh. Trong vô thức, bàn tay nó đã cầm lấy lúc nào không hay. Phía trên mặt bàn còn có một con dao nhỏ dùng gọt trái cây.
Đôi mắt của Lam Minh lặng ngắm viên đá đẹp đẽ trước mặt, trong lòng bỗng tĩnh lặng như mặt hồ, không có chút gợn sóng…
Lát sau, tiếng đẩy cửa ở ngoài vang lên, vẫn không làm cho Lam Minh để ý mấy, cho đến khi có một cô bé đi lại gần và ngồi trước mặt.
“Ngươi tỉnh lại rồi à?” – Bé gái nhỏ tuổi, khuôn mặt rất xinh xắn, cất giọng hỏi.
Lam Minh lại không bận tâm đến sự hiện diện của cô bé, thay vào đó chỉ khẽ gật đầu.
Tử Minh nhìn thấy Lam Minh đang chăm chú với viên đá của mình trên tay, lại đang dùng con dao trên bàn mài liên tục vào nó, công chúa nhỏ cũng chăm chú nhìn theo.
“Ngươi tên là gì, bao nhiêu tuổi?”
“Lam Minh… chín tuổi.”
Thỉnh thoảng có vài tiếng gọi ở bên ngoài vọng vào, Lam Minh nghe qua liền nhận ra đó là tiếng của ngự tiền thị vệ. Họ gọi bé gái nhỏ nhắn này là tiểu công chúa, nhưng nó lại không tỏ ra quá bất ngờ, chỉ biết là em ấy rất có thiện cảm và gần gũi.
“Ngươi không hỏi ta là ai sao? Ngươi biết đây là đâu không?”
“Là công chúa, ở đây là cung điện.” – Lam Minh đáp cho qua, tay vẫn miệt mài dùng dao khắc gì đó lên viên đá, bộ dạng vô cùng tập trung.
Tiểu công chúa đành ngừng lại ý định làm quen, không còn hỏi han điều gì thêm. Lam Minh ngồi trước mặt em quả thực khó lay động vô cùng, không hề bị phân tán, cũng không chút để tâm đến lời nói xung quanh.
Vương Tử Minh chu môi, cảm thấy con người Lam Minh thật kì lạ, nhưng rồi em cũng tiếp tục theo dõi từng động tác trên ngón tay Lam Minh, điều này vẫn đang lôi cuốn hơn những thắc mắc của em về người này.
Một chút thinh lặng trôi qua.
Lam Minh dù có giữ vững tâm thái thờ ơ cũng sắp bị biến thành buồn chán, ngoại trừ cử động của hai bàn tay ra, không có lấy bao nhiêu hứng thú để cùng em trò chuyện.
Công chúa nhỏ vì vậy đã nảy sinh hàng tá hiếu kì. Em ngước ánh mắt ngây ngô nhìn thật kĩ khuôn mặt Lam Minh, ngũ quan vô cùng hài hòa, tuy nhiên lại có nét mềm mại thanh tú, buộc miệng khen một câu:
“Nhìn Lam Minh giống con gái thật.”
Giống con gái.
Quả nhiên tiểu công chúa không nói thì thôi, nói một câu ra là dọa người ta xanh cả mặt.
Vốn dĩ thì Lam Minh là con gái chứ không phải con trai, lại còn là nữ giả nam trang.
Trong một khắc bị nhìn thấu, Lam Minh bất giác ngây người, sắc mặt liền đông cứng đi. Tiểu công chúa dường như rất tinh ý, nhận ra nét mặt của Lam Minh có lay động nhẹ, em thích thú cười hì hì.
“Bộ bản công chúa nói gì sai ư?” – Tử Minh tròn xoe mắt.
Một nhịp tim tưởng chừng bị rơi lại, nội tâm Lam Minh nhất thời bị làm cho xáo động. Tuy nó biết rõ Vương Anh công chúa không thể suy nghĩ sâu xa, nhưng em lại là đứa trẻ ngây thơ, vì thế chỉ cần nói ra một câu thẳng thắn vẫn đủ khiến cho nó bị một phen chột dạ.
Biểu hiện hóa đá nhanh chóng tan biến, Lam Minh không đáp, nhẹ nhõm thở phào một cái.
Có lẽ vì tiểu công chúa chỉ buồn miệng trêu đùa, nó dặn lòng ngừng nghĩ ngợi lung tung, bàn tay cầm con dao lúc này mới chịu đặt xuống mặt bàn.
Vương Tử Minh ngồi đối diện đó, nét mặt ngơ ngác nhìn vào viên đá, đôi mắt trong veo của em chớp vài cái.
“Sao lại làm hình rắn?” – Tử Minh ngắm nghía viên đá, bĩu môi.
Lần đầu Lam Minh trải qua cảm giác bị đưa vào cung điện, nó liền đem hết ấm ức trong lòng trút lên viên đá đáng thương trước mặt, tùy tiện khắc lên đó hình đầu rắn, ám chỉ một vài thứ không hay ho.
Thấy công chúa có vẻ thích thú, Lam Minh mới đưa nó lại cho em.
“Tặng cho công chúa nè.”
“Vốn dĩ nó là của ta mà.”
…
Ánh dương nhiễm sắc đỏ của buổi hoàng hôn đã dần dần phủ xuống, một khoảnh khắc quen thuộc nhận biết gần nửa ngày sắp khép lại.
Từ lúc Lam Minh tỉnh dậy, lạ thay lại còn hít thở thêm cái bầu không khí trong cung điện lộng lẫy, tất nhiên trí não của nó vẫn còn đó vài điểm mông lung. Nó không rõ trước đó đã xảy ra chuyện gì với mình, nhưng đến giờ phút này, rõ ràng là nó vẫn đang lành lặn ngồi ở đây. Trong lòng Lam Minh vì thế cũng bị khơi dậy vô số thắc mắc… Nếu như đã xui xẻo bị quân lính ở bên ngoài bắt về, đúng lí ra nó đã mất mạng từ lâu mới phải.
Nghĩ lại, Lam Minh đoán có lẽ là bản thân đã gặp được may mắn, vì khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm ở căn phòng của Tử Minh, nó nghĩ có thể chính tiểu công chúa này mới là người đã đứng ra cứu mạng mình.
Rất nhiều những suy đoán khác nhau hiện lên, vô tình làm cho trí óc Lam Minh bị mơ hồ, nhưng rồi có một điều khác ở bên ngoài đã kịp thời kéo nó về thực tại.
Âm thanh đó là từ Tử Minh.
Bên ngoài căn phòng, công chúa nhỏ đang chơi đùa bên cạnh một hồ nước trong ngự hoa viên, xung quanh đó lại rất vắng vẻ, đến mức tiếng cười đùa của em rất dễ dàng truyền vào tai người khác.
Lam Minh đứng yên một chỗ, thả tầm mắt đến nơi Tử Minh đang vui vẻ chơi đùa đằng xa. Khung cảnh đó gợi lên chút cảm giác yên bình, bất giác làm khóe môi của Lam Minh cong nhẹ.
Một lát sau, tựa như có thứ gì thôi thúc, đôi chân Lam Minh chậm rãi tiến về hướng của công chúa.
Phát hiện Lam Minh đang bước lại gần, công chúa rất nhanh ngoảnh lại, không may làm rơi viên đá trong tay xuống hồ nước. Hình ảnh trước mặt đúng lúc lọt vào mắt Lam Minh, lo rằng công chúa nhỏ kia sẽ vì viên đá mà gặp phải nguy hiểm, nó liền chạy đến đó.
“Công chúa!”
Cuối cùng vẫn không thể kịp.
Em ấy bất ngờ trượt chân ngã xuống dưới.
Lam Minh theo bản năng lập tức nhảy ngay xuống hồ nước, dùng mọi hết sức bơi lại phía của Tử Minh. Khi nắm được một tay của em, nó liền kéo em vào, đồng thời cũng cảm nhận được Vương Tử Minh đã hoảng sợ đến mức ôm chặt lấy cả người mình.
Sau một lúc chật vật dưới nước, Lam Minh mới đưa được em lên bờ. Phía xa ngự hoa viên, những quân lính lúc đó mới xồng xộc chạy đến.
“Tiểu công chúa!”
Nghe thấy âm thanh dưới hồ nước, những tên thị vệ chậm chạp kia mới chạy tới.
“Mất, mất rồi…” – Em nhìn Lam Minh, khóe mắt ngấn nước, bỗng nhiên bật khóc nức nở.
“Nó ở đây.”
Lam Minh xòe lòng bàn tay, đem viên đá đưa ra trước mặt của Tử Minh. Trong lúc cứu em lên, nó đã kịp lấy được. Công chúa nhỏ vừa nhìn thấy đã ngừng khóc, em dụi dụi đôi mắt, mỉm cười nhận lại viên đá của mình.