Vô Cùng Thích Em

Rate this post

Chương 10

Nàng đứng yên nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy khó hiểu:

“Thất lễ à, là chuyện gì?”

Lục Cảnh Nghi đảo mắt, bối rối:

“Thành thật mà nói trước kia tôi đúng là có hơi bồng bột, tôi nghĩ chắc là cậu đã biết rõ thành ý của tôi đối với cậu.”

Nghe Lục Cảnh Nghi nói vậy, nàng đã bắt đầu hiểu ra được ý tứ trong đó.

Hắn ngẩng mặt một chút, đưa tay chỉnh trang lại cổ áo, những hành động đó cứ vô thức lặp lại:

“Nếu như hiện tại, tôi không còn là thân phận bình thường như trước kia nữa, Tử Minh, liệu cậu có suy nghĩ sẽ cho tôi một cơ hội không?”

Vương Tử Minh nhìn hắn đứng trước mặt, tựa như đang mong đợi. Nếu nói nàng bất ngờ cũng không hẳn, chỉ là nàng nhận ra hắn có phần thay đổi khác với trước đây.

Nhưng chỉ có một thứ duy nhất không thay đổi, chính là Lục Cảnh Nghi là kiểu người rất tùy tiện, mỗi lần hắn xuất hiện đều muốn làm khó nàng.

Lời của Lục Cảnh Nghi nói ra, hình như trơn tru đến mức ném đi hết sĩ diện, hơn nữa ngữ khí từ trong miệng hắn vừa rồi, nghe qua không khác nào đang xem nàng là loại người chỉ biết quan tâm đến danh phận.

Ánh mắt nàng dời đi nơi khác, thanh âm hạ xuống:

“Ta không thể tiếp nhận được ý tốt này, ta đến đây là vì chuyện của thế tử, hoàn toàn không để tâm đến những thứ khác, xin hãy giữ lại lý trí, đừng nên nghĩ sâu xa.”

Không gian vì thế mà tối sầm.

Trước mắt Lục Cảnh Nghi như biến thành màu đen, một trận xấu hổ bỗng nổi lên. Trong giây lát, hắn chưa kịp hoàn lại thần trí đã thấy bóng lưng Vương Tử Minh rời khỏi, để lại hắn một thân đơn bạc đứng thừ trước cửa đại sảnh.

Hành lang vắng tanh, không một có lấy một người nào qua lại, phảng phất một cảm giác bất an. Trên đường trở về đơn độc, Vương Anh công chúa đều từng bước một đi thẳng, suy tư vô hồn.

Khung cảnh vắng tanh bất giác khiến cho nàng thấy kì lạ, nhưng rồi nàng an tĩnh cho rằng nơi này an toàn, vắng vẻ một chút cũng chẳng hề gì.

Suy nghĩ trong đầu là vậy, trùng hợp thay nàng còn chưa kịp định hình, bỗng nhiên một bóng đen lạ lao tới trước mặt Tử Minh.

Ngay khi nàng bất ngờ, kẻ đó liền tóm được tay nàng rồi lôi nàng đi. Rất nhanh, nàng bị cái bóng đen đó ép vào góc tường.

Tên đó bịt kín mặt, ngó nghiêng xung quanh, bộ dạng lén lút y hệt mấy tên biến thái.

Nhân lúc kẻ đó không để ý, Tử Minh hất mạnh tay làm cho hắn sơ hở vuột tay khỏi nàng.

Bản năng phòng vệ của nàng nổi lên.

Tử Minh lập tức vung tay, nhưng chưa kịp phản ứng thì tên đó đã nhanh trí chụp lấy tay nàng.

Giống như là đắc ý vì đã bắt bài được nàng, đôi mắt hắn nheo lại thành đường cong.

“Bốp” một cái.

Một bên mặt còn lại kẻ đó lãnh trọn cú tát của Vương Tử Minh.

Đối phương bị đánh thiếu chút nữa đã cắm mặt xuống đất, nhất thời hơi loạng choạng, hai tay liền ôm mặt.

“Công chúa, là Lam Minh!”

Lúc đó, Vương Tử Minh chính thức bị kinh ngạc đến á khẩu, nàng sững người, mất một lúc mới tỉnh.

Giọng nói quen thuộc này, đúng là Lam Minh.

Gương mặt đối phương vừa lộ ra, trái tim nàng như hẫng đi một nhịp.

Nàng nâng mắt nhìn, hình ảnh Lam Minh chân thật đến mức làm nàng không dám tin vào mắt. Dáng hình thanh mảnh, thần thái ưu nhã, cùng với cái ánh mắt nhu tình đó không thể lẫn đi đâu.

Lý trí nàng lập tức tan rã.

Tử Minh vốn không mạnh mẽ như cách nàng thể hiện ra bên ngoài, bản thân nàng cũng chưa từng chuẩn bị tâm lý để đối mặt với sinh ly tử biệt, cho đến khi nàng hay tin Lam Minh mất.

Dưới ánh nắng nhàn nhạt, gương mặt kia mỉm cười, vươn tay về phía nàng. Lúc đó, toàn thân nàng không đứng vững, giống như tìm được điểm tựa, liền ngã vào lồng ngực người đối diện.

Lam Minh lập tức đáp ứng, trực tiếp ôm lấy nàng vào lòng, lời nói dịu dàng rất khẽ ở bên tai nàng.

“Tử Minh điện hạ, xin lỗi.”

Âm giọng đó vừa phát ra, đem hết thảy sự dồn nén lâu nay của nàng tiêu tan, bức tường lạnh lùng bên ngoài nàng cũng theo đó sụp đổ.

Đến cuối cùng, công chúa mới phát hiện ra, từ khi nào nàng lại phát sinh dựa dẫm vào con người này. Khi được thân thể ấm áp đó bao bọc, nước mắt nàng không thể ngăn được mà lặng lẽ rơi xuống.

Lam Minh chăm chú ôm nàng, cảm nhận được dòng nước mắt ấm nóng trên vai áo, bàn tay khẽ vuốt ve lưng nàng.

Vương Anh công chúa ở trong lòng Lam Minh, áp mặt vào lồng ngực ấm áp, nàng nghe được nhịp tim đối phương đang chuyển động kịch liệt.

Tựa như nàng lúc đó.

Một hương vị hạnh phúc phảng phất qua trái tim…

Một hồi sau, Tử Minh chủ động rời khỏi cái ôm, mặt có chút đỏ. Nàng lấy tay quẹt nước mắt, chầm chậm ngẩng đầu nhìn lại Lam Minh lần nữa.

Lam Minh thật sự vẫn còn sống, lại còn đứng ở trước mặt nàng.

Nàng ngẩn người một lúc, giọng nói nhẹ run:

“Lam Minh vẫn còn sống sao?”

“Điện hạ xem, Lam Minh vẫn còn đây mà.” – Lam Minh gật đầu, mỉm cười.

Vương Tử Minh bỗng nhiên khó hiểu:

“Nhưng tại sao Lam quốc công lại tung tin đó ra ngoài?”

“Chuyện này, thật ra…”

Lam Minh định trả lời nàng, nhưng rồi lại lẳng lặng cúi mặt, giống như tiếp nhận một sự đau lòng khó giải thích, lời muốn nói như bị kẹt lại trong cổ họng.

Nay Lam Minh đến gặp nàng, vốn dĩ đã lường trước được nàng sẽ hỏi rõ, nhưng nếu nói ra chuyện về cha mình, sợ là sẽ bị bại lộ thân phận nữ nhân với nàng.

Một cảm giác cay cay chạy ngang sóng mũi, gần như Lam Minh định lấy hết dũng khí để khai thật cho nàng, đúng lúc đó nàng lại ngắt ngang.

“Được rồi.”

Nàng nhận ra biểu hiện khó khăn của Lam Minh, thầm đoán cha con họ hình như đã xảy ra chuyện gì đó. Dù sao cũng là chuyện nội sự của Đông Anh công quốc, nàng cảm thấy không nên xen vào quá nhiều. Hơn nữa, nếu hỏi thêm sẽ làm Lam Minh bị khó xử, nghĩ vậy nàng đành nuốt thắc mắc vào bên trong.

Lúc đó, khuôn mặt Lam Minh ba phần kì lạ, bảy phần ngơ ngác nhìn nàng.

Lần này, nàng có dịp quan sát kĩ Lam Minh, chợt nhớ lại chuyện ban nãy, bỗng dưng cảm thấy một đợt áy náy. Nàng khẽ hỏi, âm giọng nhẹ nhàng, nghe ra chút quan tâm:

“Lúc nãy… bị tát có đau không?”

Trước đó vừa bị cha tát một bên, bây giờ Lam Minh đến gặp nàng lại bị tát thêm một bên còn lại, khuôn mặt Lam Minh hiện tại có thể xem là đồng đều.

Lam Minh lập tức xua tay:

“Không đau chút nào, cái tát đó xem như để tạ lỗi với công chúa vì những chuyện đã qua.”

Nghe đến đó, nàng đột nhiên nhớ lại chuyện cũ, đồng thời cũng có một cảm giác hoài nghi nhân sinh. Trong mắt nàng bỗng hiện ra một tia khác lạ, ánh nhìn nghi hoặc chiếu thẳng lên khuôn mặt người đối diện.

Tử Minh lấy lại chút thần hồn, nét gần gũi trong tức khắc biến mất, bộ dạng yếu đuối ban nãy cũng đã bay mất dạng.

Đứng trước mặt nàng, Lam Minh nhẹ giọng, có phần bẽn lẽn thú tội:

“Thật sự xin lỗi…” – Lam Minh dừng một chút, rũ mắt nhìn nàng – “Hôm nay Lam Minh tìm gặp công chúa chính vì muốn xin lỗi và nói rõ mọi chuyện đó.”

Trong lòng nàng vừa mềm vừa cứng, tự nhiên không bộc lộ quá nhiều sắc thái ra ngoài.

Lam Minh tiến sát lại nàng, khoảng cách gần như thế làm nàng bất giác hơi đỏ mặt, thanh âm nhẹ nhàng như an ủi truyền đến:

“Thật ra Lam Minh hiểu rõ những tâm tư trong lòng điện hạ.”

Lúc này Tử Minh nghiêng đầu, khoanh tay trước ngực, con ngươi như sáng lên.

Nàng nheo mắt nghi hoặc: “Có đúng như thế?”

Lam Minh liền gật đầu, hôm nay thật sự là muốn đứng trước nàng thành thật mọi chuyện.

“Mau nói bản công chúa nghe đi!”

Bộ dạng nghiêm túc của nàng quả thật là luôn khiến người khác cảm thấy rất khó gần. Lam Minh vì vậy bất giác lo sợ, tự giác đem hết khuất mắt của nàng mà khai ra:

“Công chúa điện hạ, trước giờ Lam Minh hoàn toàn thân bất vô kỷ, mọi thứ đều là bị sắp đặt, vì vậy nên không thể nói ra sự thật cho điện hạ biết.”

Tử Minh yên tĩnh lắng nghe, thoạt nhìn lại vô cùng nghiêm túc.

“Nhưng tuyệt nhiên bản thân chưa từng có một lần toan tính hay lợi dụng công chúa bao giờ, Lam Minh cũng bất đắc dĩ phụ lòng công chúa, đời này xem như Lam Minh nợ người, nguyện cả đời vì người mà bảo vệ.”

Tử Minh suy nghĩ thật kĩ, tựa hồ có chút hài lòng.

“Toàn bộ lời này của Lam Minh đều là thật lòng.” – Ánh mắt của Lam Minh nhìn nàng tràn đầy cương quyết.

Vương Anh công chúa tuy không phải kiểu người xem nhẹ sự tình, nhưng trong khoảnh khắc đó, nội tâm của nàng nói cho nàng biết, Lam Minh là hoàn toàn thành thật, không phải nói dối.

Nếu nghĩ thông suốt thì trước giờ Lam Minh cũng chưa từng làm gì đe dọa đến nàng.

Vương Tử Minh ngẫm nghĩ gì đó rất lâu, trong ánh mắt bỗng hiện lên một tia oán trách:

“Lam Minh nói hết đi, còn giấu em chuyện gì nữa không?”

Thấy nàng ném ánh mắt nghi ngờ, Lam Minh bỗng nhiên chột dạ.

Không gian liền trở nên bí bách.

Tử Minh căn bản chỉ muốn Lam Minh thành thật hơn với nàng, nhưng Lam Minh nhất thời lại đứng yên như trời trồng, chỉ động đậy mi mắt, biểu hiện lại có chút thẫn thờ, hệt như trong lòng đang đấu tranh mãnh liệt chuyện gì đó.

Một hồi lâu trôi qua, Lam Minh vẫn một mực im hơi lặng tiếng, một lời cũng không nói ra.

Tử Minh bĩu môi, nàng nghĩ tốt nhất cũng không nên làm bộ tra khảo, nếu đối phương thật tâm chắc chắn sẽ tự nguyện nói ra hết ấm ức trong lòng.

Nghĩ vậy, nàng dời ánh mắt đi chỗ khác, hướng một khoảng không vô định:

“Không còn gì để nói nữa thì thôi, em cũng đến lúc phải quay trở về.”

Trong lòng của Tử Minh dù không muốn rời đi, chỉ muốn nén lại lâu hơn một chút, thế nhưng nàng cũng không còn đủ lí do để ở lại.

Lúc nàng dự tính sẽ rời khỏi, bỗng dưng âm giọng Lam Minh đúng lúc bật ra.

“Công chúa chờ đã…”

Nàng nhướn mắt, đặt dấu hỏi.

Lam Minh do dự, mất một lúc mới mở miệng:

“Sau này em đừng gặp cậu ta nữa.”

Khuôn mặt Lam Minh ánh lên một tia ghen tị.

Vương Tử Minh chính thức bị ngẩn người, một trận ngạc nhiên ập tới, nàng hỏi lại:

“Cậu ta?”

“Là Lục Cảnh Nghi.”

Không rõ vì sao, Lam Minh chỉ cảm thấy Tử Minh không nên đi gặp hắn, vì an nguy của nàng.

Nhưng tận cùng mà nghĩ, nam thanh nữ tú ở gần nhau như vậy, nếu nói Lam Minh không muốn để tâm thì hẳn là nói dối, hơn hết là sợ nàng sẽ động tâm với người nào khác.

“Sao vậy?”

Công chúa mất mấy giây để hình dung, dường như Lam Minh đã chứng kiến một màn khi nãy của nàng cùng với Lục Cảnh Nghi.

Nàng thấy Lam Minh bây giờ giống như đang ghen với Lục Cảnh Nghi.

Nghĩ kĩ lại, nàng đến đây gặp hắn ta cũng là vì Lam Minh chứ không ai khác.

Đáng giận.

Nhưng đáng giận hơn nữa, Lam Minh đã từ chối tâm ý của nàng rồi, rốt cuộc lúc này lại đứng trước mặt nàng tỏ ra ghen tuông.

Vài giây yên tĩnh trôi qua.

Lam Minh gạt đi ngượng ngùng, giọng vẫn dịu dàng nhưng pha tí lo lắng:

“Chỉ là cảm thấy không được an toàn cho em, tốt hơn là không nên gặp cậu ta nữa.”

“Gặp nữa, gặp nữa, gặp nữa, gặp nữa, gặp nữa!” – Vương Tử Minh bướng bỉnh trả lời lại.

Lam Minh ở trước mặt nàng, gương mặt có phần bất lực, vẫn hiền lành nhìn, đưa tay vén vài sợi tóc của nàng, hạ giọng dỗ dành:

“Lam Minh không cần để ý những chuyện này đâu, chỉ tại cảm thấy lo lắng cho em thôi.” – Ánh mắt Lam Minh hiện lên tia chân thành – “Nhưng phải thừa nhận… bản thân mình không giỏi tỏ ra thờ ơ với em được.”

Không biết vì sao, một người bản tính cường ngạnh có phần bướng bỉnh như nàng, vào giây phút nghe câu nói đó xong, trong lòng lập tức vui mừng đến xúc động.

Lúc đó, Tử Minh chăm chú lắng nghe, trong ánh mắt có phần mong đợi.

Lam Minh cười đến dịu dàng, thanh âm nhẹ tênh mềm mại:

“Công chúa, thật ra Lam Minh cũng thích em.”

Như một tia ấm áp lan qua trái tim nàng.

Cuối cùng, nàng cũng đã nghe được lời bày tỏ từ chính Lam Minh.

“Lam Minh biết bản thân mình đã yêu thích em từ lâu rồi, Lam Minh cũng từng nghĩ mình rất kiên nhẫn, có thể chờ đợi rất lâu để nói ra điều này với em, nhưng mà… chỉ sợ là em không chờ được.”

Dưới ánh nắng rực rỡ, khuôn mặt Lam Minh xinh đẹp đến khuynh tâm, nét cười mang theo vài phần lưu luyến.

“Nếu như cứ để mãi ở trong lòng, không trực tiếp nói ra, sợ là sau này đến cả cơ hội bên cạnh em cũng không còn.”