Vợ Ơi, Về Nhà Thôi!
An Nhiên chới với, đôi chân loạng choạng bước đi. Bên tai vang lên tiếng Lạc Lạc gọi với theo.
“ Thiếu phu nhân, dừng lại!”
Lạc Lạc ba chân bốn cẳng lao tới nhưng không với được An Nhiên.
Ngay khi đứng đối diện với cầu thang, chỉ cách vài xăng-ti-mét nữa thôi bỗng xuất hiện một bàn tay to lớn kéo An Nhiên lại khiến cô mất đà ngã vào lòng người đó.
Một mùi hương bạc hà xộc vào mũi An Nhiên, mùi hương quen thuộc và đặc biệt.
Là Dạ Quân Vũ ! Sự xuất hiện kịp thời của anh đã cứu cô thoát khỏi tay tử thần.
An Nhiên đẩy anh ra nhưng lại bị sức lực to lớn siết vào. Sắc mặt Quân Vũ cực kì đáng sợ như muốn giết người đến nơi vậy.
“Lại đây”
Quân Vũ ra lệnh cho Lạc Lạc. Âm thanh lạnh lẽo đến An Nhiên nghe cũng phải sợ.
Lạc Lạc run rẩy lê bước chân đến gần Quân Vũ, hai tay nắm chặt, móng tay cấu vào da thịt làm chảy máu.
Ngay khi Lạc Lạc lại gần Quân Vũ. Một tiếng chát oan nghiệt vang lên chói tai.
Khi An Nhiên kịp thu tầm mắt đã thấy một bên mặt Lạc Lạc sưng đỏ và hai mắt cô bé đẫm lệ.
Mộc An Nhiên điếng người, không ngờ Quân Vũ lại ra tay nặng như vậy. Lạc Lạc vốn thân hình khá mảnh mai. Chỉ với một phần sức lực của anh, một cái tát đã làm Lạc Lạc điêu đứng.
An Nhiên đẩy mạnh Quân Vũ, ôm lấy Lạc Lạc vỗ về, trừng mắt nhìn Quân Vũ.
“ Thu ánh mắt đó lại ngay đi An Nhiên”
Quân Vũ rít lên, lời nói như một sự đe dọa. Nếu phá đi sự kiên nhẫn của anh, e rằng hậu quả gánh chịu khá nặng nề.
“Thiếu phu nhân, đừng lo em không sao. Người không sao là tốt rồi”
Lạc Lạc nắm tay An Nhiên đang xoa lên vết sưng đỏ, nặn ra nụ cười khó coi.
Lạc Lạc quay sang Quân Vũ, cúi đầu nói.
“Xin lỗi Dạ thiếu gia, chuyện này sẽ không xảy ra thêm lần nào nữa”
“Xuống nhận hình phạt đi!”
Quân Vũ không bảo rằng tha hay không tha. Là bỏ qua hay ghi nhớ. Lạnh nhạt ra lệnh Lạc Lạc đi nhận hình phạt.
Lời của chủ nhân, Lạc Lạc không thể chống đối. Đầu vẫn cúi như một mực thể hiện sự trung thành với chủ nhân. Chỉ đáp ngắn gọn một tiếng “Vâng!”.
Có vẻ Diệp Lạc Lạc đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình huống xấu nhất rồi. Đứng cạnh Lạc Lạc, An Nhiên thấy rõ nét sợ hãi hiện lên trên khuôn mặt ngây thơ trắng bệt.
Dù muốn hay không, lời Quân Vũ là lệnh. Hoặc là thực hiện hoặc là chết, không có chối từ.
An Nhiên bất ngờ quỳ xuống nắm lấy ống quần Quân Vũ lay mạnh, ánh mắt cầu xin khiến anh ngạc nhiên.
“ Mộc An Nhiên, cô vậy mà đi cầu xin cho một người hầu à ? Sỉ diện để ở đâu vậy ?”
Dù Quân Vũ nói những lời khó nghe, An Nhiên vẫn một mực cầu xin sự tha thứ cho Lạc lạc. Nếu cương không được vậy thì thử nhu một lần cũng không sao.
“ Mau đứng lên. Thật khó coi”
Quân Vũ nheo mắt, sắc mặt tối sầm dọa An Nhiên một phen. Nhưng cô đã kiên quyết rồi thì không thay đổi được. Lấy sự yếu đuối của bản thân làm vũ khí khiến Quân Vũ phải siêu lòng.
Trước nay An Nhiên cầu xin Quân Vũ bất cứ điều gì. Hôm nay vì một người hầu mà không tiếc sỉ diện quỳ dưới chân Quân Vũ, nực cười thật.
Quân Vũ cúi người bế xốc An Nhiên trên vai. Trong lòng bực bội nhưng không giải tỏa được, lại phải kìm nén cơn giận vác An Nhiên về phòng. Đi ngang qua Lạc Lạc, Quân Vũ mặt không biến sắc, buông một câu “Không có lần sau”
Lạc Lạc thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi cửa tử, nhìn theo An Nhiên bị Quân Vũ vác đi như bao cát, Lạc Lạc vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt, nói nhỏ.
“Thiếu phu nhân, chúc may mắn!”
(…)
An Nhiên đấm bộp bộp vào lưng Quân Vũ nhưng giống như gãi ngứa, đều không làm hành động của Quân Vũ dừng lại được.
Về đến phòng.
Quân Vũ ném mạnh An Nhiên xuống giường. Cô ê ẩm mình mẩy kêu “A” một tiếng.
Quân Vũ ngồi trên người An Nhiên, một tay chống xuống giường, một tay nới lỏng cà vạt.
Gì vậy ?
Đã đẹp còn làm ra hành động như vậy khiến An Nhiên nhất thời quên mất trước mắt là kẻ thù, trái tim đã nhỡ mất một nhịp rồi !
“Sao vậy ? Lúc nãy còn to gan lắm mà bây giờ sợ rồi à ?”
An Nhiên trợn tròn hai mắt, ngoảnh mặt làm ngơ.
Cứ chống cự mãi khiến cô mệt rồi. Dù sao cũng vô ích với anh ta, vậy nên An Nhiên nhắm mắt thả lòng để anh ta thích làm gì thì làm.
Quân Vũ nhếch mép cười khinh, sự khinh thường của anh như dành cho một người phụ nữ dễ dãi, dễ dàng nhào vào lòng đàn ông để chiếm lợi.
“Cô đang chờ đợi điều gì vậy?”
Sự buông thả của An Nhiên bị Quân Vũ hiểu nhầm rằng cô đang câu dẫn anh.
An Nhiên không đáp, vẫn giữ tư thế đó, vẫn là thái độ đó để đối diện với Quân Vũ.
Quân Vũ đặt môi mình lên môi cô, nụ hôn lướt qua nhanh như cơn gió, sau đó liền đứng lên rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra, một lời cũng không nói.
Điều này khiến An Nhiên cảm thấy khó hiểu. Lần nào gặp anh nếu không nói lời khó nghe thì cũng dày vò An Nhiên đủ kiểu. Vậy mà nay chỉ đơn giản là môi chạm môi, không lẽ buông tha dễ dàng như vậy sao ?
Hành động của Quân Vũ khiến An Nhiên nghi ngờ.
Nhưng thôi không nghĩ nữa. Còn có việc quan trọng trước mắt phải làm mà.