Xâm Lấn

Rate this post

Sau khi ra khỏi Cục quản lý quân nhân và tạm biệt Roy, Lâm Uyển bắt xe buýt về nhà.

Cô tựa vào cửa sổ xe, nghiêng đầu ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ liên tục lùi dần về sau.

Trên cửa sổ thủy tinh phản chiếu một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, lạnh nhạt và chán nản.

Chiếc xe buýt có hình thù rất quái gở, trông như một con búp bê kỳ dị được chắp vá từ đủ loại vật liệu.

Nó rung lắc, gầm gừ suốt đường, phát ra đủ thứ tiếng ồn nặng nề khó nghe.

Ở thời đại này, trình độ khoa học kỹ thuật của nhân loại đã xuống cấp trầm trọng, hầu như toàn bộ linh kiện máy móc đều được đào bới từ di tích cổ. Hoàn chỉnh là bất khả thi, chắp nối vá víu mới là chuyện bình thường.

Mặt trời khuất cuối chân trời, trông như cái lòng đỏ trứng muối sắp tan chảy, nhuộm sắc đỏ cam nhàn nhạt khắp thủ đô cồng kềnh và rộng lớn.

Dù ở ngoại ô heo hút cũng có thể trông thấy tòa Tháp Trắng phía đằng xa.

Nó sừng sững giữa trung tâm thành phố, là biểu tượng của cả đế quốc.

Rặt một màu trắng xóa, cao chót vót chạm mây.

– Mẹ nhìn kìa, đó chính là Tháp Trắng.

Trên xe, một thằng bé phấn khích chỉ ra ngoài cửa sổ reo lên.

Nó mở cuốn sách tranh to đùng đang ôm trong lòng ra, bắt đầu so sánh với bức vẽ Tháp Trắng trong ấy.

– Mẹ ơi, trong sách nói mấy trăm năm trước, Tháp Trắng và Quốc vương đã cứu rỗi toàn nhân loại đấy.

Người mẹ ngồi cạnh thằng bé đưa tay xoa đầu nó một cái chiếu lệ.

Một bà mẹ mệt mỏi nào quan tâm gì tới Quốc vương và Tháp Trắng, mà chỉ lo lắng về bữa tối hôm nay và cuộc sống ngày mai.

– Trong sách nói ngày xưa mây trên trời có màu trắng, trắng y như màu đường trắng ấy.

– Trong sách nói ban đầu số lượng lính gác và hướng đạo ngang ngửa nhau, bọn họ luôn sát cánh bên nhau xông pha khắp chiến trường.

– Trong sách nói…

Giọng trẻ con non nớt không ngừng vang khắp xe.

Các hành khách trên xe đều nở nụ cười khoan dung.

Con nít hồn nhiên ngây thơ nên nói gì nghe cũng buồn cười hết.

Mây trên trời sao lại có màu trắng được? Ai cũng biết nếu mây không phải màu tím thì cũng là màu xanh lá cây.

Hướng đạo mảnh mai sao lại chiến đấu được? Nghĩ gì mà lạ đời thế không biết!

Dọc đường, xe buýt hết thả lại đón khách. Sau khi chạy rất lâu, cảnh vật hai bên đường chuyển dần từ những căn nhà lụp xụp làm bằng lều tranh vách đất hoặc gỗ sang kiểu nhà trông khang trang và sang trọng hơn.

Toà Tháp Trắng cũng trở nên to lớn và thiêng liêng hơn trong mắt mọi người, không thể phớt lờ nổi.

Tháp Trắng là trung tâm của thành phố này, càng gần phạm vi Tháp Trắng thì càng có nhiều người giàu và quý tộc sinh sống.

Lâm Uyển xuống xe ở đây rồi chầm chậm thả bước trên con đường sạch bong được lát đá ngay hàng thẳng lối.

Trời đã về khuya, đèn đường sáng lên lấp lánh, rọi xuống đám khách bộ hành lác đác trên phố.

Ở góc phố nọ, có một cặp vợ chồng cùng cô con gái nhỏ đang đứng canh bên sạp bán trái cây.

Trên chiếc xe đẩy cũ nát chỉ trưng vẻn vẹn ba quả táo nhỏ màu xanh lơ. Mấy quả táo héo tóp ấy nằm dựa vào nhau trông chẳng đẹp mắt cho lắm.

Dù vậy, gia đình bán táo vẫn không nỡ dọn sạp về nhà.

Thời buổi này trái cây rất đắt đỏ, bọn họ chờ có khách ghé mua trong số những người qua lại thưa thớt trong đêm, mong bán được thêm một quả cũng mừng.

Lâm Uyển chẳng có hứng thú gì với mấy quả táo đó. Cô đi bước nhỏ, xách váy tiến về phía trước.

“Chắc chắn đây là quả táo ngon nhất thế giới.” Trong đầu cô thình lình vang lên một câu nói.

Đó không phải là câu nói được nói bằng ngôn ngữ bình thường, nó chỉ là một loại cảm xúc phát ra từ tầng ý thức bên ngoài.

Nhưng vì thể hiện quá đỗi mãnh liệt và thuần túy nên dù đám xúc tu không cố tình nắm bắt, tiếng nói ấy vẫn cứ truyền thẳng vào não Lâm Uyển một cách rõ ràng.

Lâm Uyển hướng mắt về phía đó, phát hiện tiếng nói trong đầu mình bắt nguồn từ cô bé gầy gò đứng sau sạp táo.

Cô bé ấy chừng 4-5 tuổi, đang chăm chú nhìn chằm chằm mấy quả táo teo tóp trước mặt với cặp mắt sáng rỡ.

Như thể nếu cứ nhìn thế thì mấy quả táo héo queo kia sẽ biến thành món ngon vô song nào đó vậy.

Lâm Uyển liếc nhìn cô bé, rồi nhìn mấy quả táo kia, tiếp tục đi về phía trước.

“Nếu cắn một miếng thì nước táo chua chua ngọt ngọt sẽ ứa ra, thấm qua kẽ răng, tràn vào lưỡi.”

“Vừa giải khát vừa đã thèm.”

Lâm Uyển lại khựng bước.

“Có thể lấp đầy bụng.”

“Còn có thể thấy vui vẻ nữa.”

“Muốn cắn một miếng ghê!”

“Muốn lắm luôn lắm luôn!”

Hết câu này đến câu khác vang rõ mồn một.

Đám xúc tu liên tục ngỏng lên, nhao nhao nhìn sang chỗ mấy quả táo kia.

Ngon như thế thật sao?

Lâm Uyển dừng bước, quay lại chỗ đó.

Cô đến trước sạp, nhìn ba quả táo dở xanh dở chín kia một lúc lâu, cuối cùng móc mấy tờ tiền đế quốc ra trả rồi cất ba quả táo vào túi.

Khoảnh khắc cầm cái túi kia lên, tiếng nuốt nước miếng ừng ực bất chợt vang lên trong đầu cô.

Quá rõ ràng, quá mãnh liệt.

Thế là Lâm Uyển không thể không cầm lấy cuống một quả táo, đặt nó vào tay cô bé kia.

Bị tiếng nuốt nước miếng ấy dụ dỗ nên dọc đường về, Lâm Uyển lấy một quả táo ra lau vào áo rồi khấp khởi cắn ngay một miếng.

Ôi chua quá, chua chết đi được.

Nhà Lâm Uyển rất rộng, có tường bao trắng lát gạch xanh và cổng lớn khắc hoa.

Trong sân um tùm hoa cỏ, hoa và dây leo đan xen nhau, bò lan ra ngoài tường trông bừng bừng sức sống, đứng đằng xa là có thể trông thấy mái nhà chữ A kiểu cổ ló ra sau tán cây ở phía cuối sân.

Không thấy ai ra mở cửa, Lâm Uyển bèn lấy chìa khóa tự mở cửa.

Tiếng cửa mở kẽo kẹt đột ngột vang lên giữa màn đêm yên tĩnh lạnh lẽo.

Sau khi Lâm Uyển đóng cánh cổng dày nặng đi vào trong thì bị đám cỏ cây sinh trưởng mạnh mẽ, lấp loáng trong đêm tối cản bước, đành phải men theo lối nhỏ chỉ đủ lách người để vào nhà.

Ngôi nhà cao năm tầng, tầng trên cùng là gác mái với mái nhọn. Toàn bộ những căn phòng có cửa sổ đều tối om im lìm nằm sâu trong vườn, trông như lâu lắm không có người sống ở đây.

Chỉ có phần sảnh ngay lối vào tầng một là có ánh đèn le lói phá tan màn đêm mịt mùng tĩnh mịch.

Lâm Uyển đi vào nhà, cởi chiếc áo khoác rườm rà màu ngà ra dưới ánh đèn leo lét.

Ở góc khuất trên nóc nhà, nơi ánh đèn không chiếu tới, một bàn tay con gái tái nhợt vươn ra cầm lấy chiếc áo khoác của Lâm Uyển.

– Mọi chuyện thuận lợi cả chứ?

Chẳng biết giọng nói ấy phát ra từ đâu.

– Ừ, thuận lợi lắm, hoàn thành hết thủ tục rồi.

Lâm Uyển cũng không ngẩng lên, quay lưng vừa cởi dây giày vừa thông báo:

– Sau này tôi sẽ ở nhà luôn.

– Xin lỗi cô.

Giọng nói kia vang lên với vẻ sợ sệt:

– Hình như hôm nay tôi đã vô ý để dì giúp việc trông thấy mình lúc tới quét tước. Sau đó dì ấy hét toáng lên rồi chạy trốn, chắc là không chịu đến đây nữa đâu.

– Không sao, để tôi hỏi dì ấy thử, nếu không tới thì mình thuê người khác, chắc trong nhà cũng cần thêm một người thợ làm vườn nữa.

Rốt cuộc Lâm Uyển cũng cởi xong đôi giày phiền phức, quăng bừa ra ngoài. Đôi giày lập tức bị một đôi tay trắng lượm cất đi.

Cô cởi bộ đồ dày nặng ra, mặc bộ váy ngủ bằng lụa mỏng vào, để chân trần chạy lên cầu thang gỗ lên lầu.

Giữa đường sực nhớ ra gì đó bèn lộn xuống cầm lấy một quả táo.

– Cho cô này, tôi vừa mua dọc đường về.

Bóng dáng kia lẹ làng thò tay ra cầm lấy quả táo.

Chiếc tạp dề màu trắng kiểu hầu gái đung đưa trong không khí.

– Cảm ơn cô chủ.

Giọng nói lánh trong góc tối đáp lại.

Phòng ngủ của Lâm Uyển nằm trên tầng gác mái cao nhất.

Phòng không lớn, có một chiếc giường mềm mại kê cạnh cửa sổ.

Đầu giường và các ngăn tủ đều treo vô số món đồ kỳ lạ với đủ mọi kích cỡ, choán hết chỗ trong căn phòng ngủ nhỏ.

Trong số đó có vài cái chuông gió làm bằng đá năng lượng, bảng hiệu huỳnh quang chỉ có thể tìm thấy ở di tích cổ, và cả đầu rô bốt mô phỏng bị hỏng.

Ngoài ra còn có đủ loại búp bê và thú bông với kích cỡ khác nhau.

Nó giống một căn phòng trẻ em của người nào đó có thói quen sưu tầm lập dị.

Cửa sổ trên tường rất lớn, nhìn từ cửa kính thủy tinh có thể thấy tòa Tháp Trắng nằm xen giữa những ngôi nhà rải rác và những con đường còn sáng đèn trong đêm.

Trên con đường lát đá xanh kia, gia đình ba người vừa bán hết táo đang đi về nhà.

Mẹ bồng con gái còn bố đẩy xe, cả ba chia nhau quả táo Lâm Uyển để lại kia.

Họ ăn vô cùng ngon lành, như thể quả táo trong tay họ và quả táo của Lâm Uyển là hai thứ khác hẳn nhau.

Lâm Uyển dán tay lên lớp kính thủy tinh lạnh lẽo, đứng sau cửa kính của căn gác mái cao cao, dõi theo ba chiếc bóng be bé kia.

Một hạt mưa chợt quất vào ngón tay đặt trên cửa kính của cô, chẳng biết trời đổ mưa phùn từ bao giờ.

Người bố cởi áo khoác ra che trên đầu vợ con mình.

Ba bóng người be bé sáp lại gần nhau trong mưa, vội đẩy xe chạy về phía trước.

Lâm Uyển cứ đứng sau cửa kính nhìn theo họ mãi.

Đến tận khi bóng dáng họ bị màn mưa bao trùm, không thấy gì nữa mới thôi.

Sao trông ba người ấy vui thế nhỉ?

Lâm Uyển cảm thấy đám người trong Tháp Trắng nói rất đúng, cô bị mắc chứng thiếu cảm xúc. Hầu như lúc nào cô cũng không có cảm xúc, không biết vui là gì, cũng không biết buồn là gì.

Một hướng đạo bị thiếu cảm xúc.

Lâm Uyển ngây người một lúc, sực nhớ ra gì đó bèn bò lên giường, thò tay bới đống đồ chơi trên đầu giường hồi lâu.

Đoạn lôi một con cá voi sát thủ bằng bông to bằng bàn tay, trông đã hơi cũ ra.

– Mình biết ngay là hình như mình từng nhìn thấy thứ này ở đâu rồi mà.

Lâm Uyển thấy hơi vui vui, cô nằm ngửa mặt, giơ con cá bông tròn vo kia lên ngắm nghía.

Cô không nhớ mình có món đồ chơi này từ bao giờ, trong căn phòng này có vô số đồ đạc cô không nhớ nổi.

Lâm Uyển đã bị mất ký ức lúc nhỏ.

Đám người kia nói với cô rằng hồi cô còn rất nhỏ, cô và người nhà đã gặp một đám cháy lớn.

Bố mẹ cô đều thiệt mạng trong đám cháy ấy để bảo vệ đứa con thơ là cô.

Nhưng khi lớn lên, dù Lâm Uyển cố nhớ lại thế nào thì cũng không nhớ ra đám cháy ấy và những ký ức thuở nhỏ.

Quãng thời gian đó hoàn toàn trống trống.

Như thể những năm tháng ấy đã bị phủ một lớp sương trắng nên luôn mờ mịt, cố nhìn kiểu gì cũng không rõ.

Cô chỉ biết mình được Tháp Trắng nhận nuôi. Ngay từ nhỏ, chỉ số sức mạnh tinh thần của cô đã rất cao, hoàn toàn xứng đôi với một vị hôn phu có gia thế hiển hách.

Mãi đến gần đây, cô mới được cho phép quay lại ngôi nhà bỏ hoang nhiều năm này.

Lâm Uyển ngắm con cá voi sát thủ bằng bông nhỏ xinh kia. Phần đuôi của nó bị bục một đoạn làm ít bông trắng lộ ra, cô lấy tay nhét chỗ bông ấy vào.

Con cá voi sát thủ bằng bông tròn vo trông cực kỳ đáng yêu. Nó có sống lưng đen và bụng trắng, phần da quanh mắt có đốm trắng trông như đang cười và có vẻ nó có thể bật ra tiếng gầm gừ của loài cá voi với bạn bất cứ lúc nào.

Cô đưa tay chọc mấy cái, thấy rất đàn hồi, chẳng giống với con cá voi sát thủ cô gặp trong biển tinh thần hôm nay cho lắm.

Lâm Uyển xòe tay ra rồi nắm lại, nhớ lại cảm giác xúc tu truyền đến khi ấy.

Con cá kia gầy đến nỗi lúc quấn lấy còn thấy rõ cả xương, trên da thì chằng chịt cơ man là sẹo.

Sờ không thích mấy.

Cô nằm trên giường nghịch con cá bông mềm mại trong tay, nhớ lại những chuyện xảy ra hôm nay rồi từ từ thiếp đi.

Trong cơn mơ, cô như quay lại vùng biển kia.

Cô mặc một bộ váy trắng, đứng trong căn phòng xa lạ, ngoài cửa sổ là biển sâu với một con cá voi khổng lồ bơi ngang.

Con cá voi gầm lên một tiếng như gợi nhắc cô điều gì, lại như đang hát một khúc bi ca.

– Tiểu Uyển, Tiểu Uyển.

Có ai đó gọi cô.

Lâm Uyển ngoảnh lại, thấy một cặp vợ chồng không rõ mặt vọt vào trong phòng và bế thốc cô lên.

– Gì thì gì cũng phải đem Tiểu Uyển ra khỏi đây.

Cô nghe có ai đó nói thế.

Chẳng biết xung quanh bùng cháy từ bao giờ, lửa bốc cao ngùn ngụt.

Lâm Uyển được vòng tay kia che chở và siết chặt trong vòng ôm ấm áp.

Hóa ra đó là bố mẹ mình.

Mẹ là một lính gác mạnh mẽ, còn bố là một hướng đạo dịu dàng.

Xung quanh cô, lửa bốc vô cùng dữ dội, mẹ ôm cô vào lòng băng qua biển lửa, chạy như bay về phía trước.

Lâm Uyển bé bỏng rúc trong ngực mẹ không hề thấy sợ hãi chút nào.

Cô không thấy nóng, cũng không thấy đau, mà thấy lòng bình yên lạ thường.

Bởi bố cô – một hướng đạo – đã chặn hết cảm giác và làm mờ giác quan của cô.

Để cô không cảm thấy đau đớn, cũng chẳng nhận biết được nỗi kinh hoàng ập đến.

Trong biển lửa thiêu đốt, mẹ bảo vệ thân thể cô, còn bố canh giữ thế giới tinh thần của cô.

Thời gian dường như trôi qua rất chậm, và dường như bọn họ đã mải miết chạy trong biển lửa vô tận rất lâu.

Lâm Uyển nghe tiếng bố vọng tới:

– Nào Tiểu Uyển, để bố dạy con cách khống chế thế giới tinh thần lính gác.

Tuy Lâm Uyển không thấy rõ mặt bố, nhưng giọng nói dịu dàng kia lại hiện rõ mồn một trong đầu cô.

– Tiểu Uyển à, con là một thiên tài, chắc chắn con sẽ làm được.

– Mẹ và con phải đi tiếp chặng đường còn lại một mình rồi.

Không!

Lâm Uyển mở choàng mắt.

Khi cảnh mộng mị biến mất, ký ức trong mơ cũng tan đi một nửa.

Cô nằm trên giường, nghe tiếng tim mình đập thình thịch.

Chẳng biết tiếng mưa ngoài cửa sổ trở nên ầm ĩ từ bao giờ, màn đêm đen tuyền như mực.

Nước mưa lạnh buốt quất vào cửa kính, tạo thành vô số vệt ngoằn ngoèo trên ấy.

Lâm Uyển ngơ ngác ngồi dậy ngắm mưa gió ngoài bóng tối, bần thần rất lâu.

Đột nhiên cô ngơ ngác nghĩ:

Con cá kia…

À không, người lính gác kia, có phải vẫn ngồi trong con hẻm đó không?