Xuyên Nhanh: Chiếm Đoạt Nữ Chính
Thẩm Miên nhìn theo bóng lưng của Tề Bắc Thần liền đưa chân đá vào cái ghế gần đó, xong cũng lướt qua mấy cái xác rồi đi ra ngoài.
Mặc dù biết những tình tiết này để gia tăng độ ngầu của nam chính nhưng cô vẫn không thể nào chấp nhận được. Cho dù ở thế giới nào thì đó cũng là mạng người, cô không phải loại tốt lành nhưng cũng biết được hai chữ đạo nghĩa giang hồ không thể đụng vào thuộc hạ vừa mới bán mạng vì mình.
Tề trạch rộng lớn vô cùng, hoàn toàn theo lối kiến trúc phương Tây cổ kính với những dãy nhà ba tầng riêng biệt.
Thẩm Miên tay đút vào túi quần vẻ mặt vô cùng đềm tĩnh mà đi dạo xung quanh. Nói chứ cái hệ thống này thật là, lần trước thì xuyên làm trẻ chưa mười tám, lần này xuyên về dân quốc thì làm gì có trò gì chơi. Định cho cô tu thân dưỡng tính sao.
Cô chỉ có thể tạm thời nuốt cái ấm ức này vào trong sau đó quay về phòng thay ngay cho bản thân một bộ mã quái.
Xem đi, nhờ ơn đức của màn chào hỏi kia mà cô phải mang một bộ tây phục đi bỏ vào sọt rác rồi nè.
Ưng Thừa Tướng: “…” Liên quan gì. Tìm cớ đổ hết trách nhiệm cho nó à. Ai kêu hủy cả thế giới bên kia hả. Nếu không trừng phạt cô một chút cô chắc chắn cô sẽ lên trời ngồi.
Đài Xuyên chính là nơi ao ước của bao người. Một chốn phồn hoa tuyệt đỉnh không khác gì thiên đường nhưng cũng là địa ngục của bao người, là nơi ăn thịt đồng loại không nhả xương, uống máu tươi như nước giải khát.
Thẩm Miên che mặt khẽ ngáp một cái. Ôi buồn ngủ chết cô rồi. Như khổng như không lại lôi cô đi nghe hát làm gì, cô cũng đâu có hứng nghe nữ chính hát, nghe cô ta hát chi bằng cho cô nghe opera còn hơn.
“Không hứng thú?” Tề Bắc Thần thấy Tề Lục Hề hết chống cằm rồi lại quể quải liền lạnh mặt.
“Đúng.” Thẩm Miên cũng không ngần ngại đáp. Bộ dạng vô cùng chán chường không có chút nghiêm chỉnh nào của một đại thiếu gia Tề gia nhưng ngược lại lại vô cùng có sức hút.
Cô nhìn ánh mắt sắt lạnh như chim ưng của Tề Bắc Thần cũng không tỏ ra một chút sợ hãi nào. Ngược lại chỉ thấy đối thủ như vầy mới xứng tầm với cô. Cỡ như Trần Doãn thật không có tính khiêu chiến gì.
“Đại ca, huynh như vậy sẽ phụ lòng cha đó, bữa tiệc này vốn để tẩy trần cho huynh mà.”
Thẩm Miên quay sang nhìn kẻ vừa thừa nước đục thả câu không hề giấu diếm mà cho hắn ta một cái nhíu mày. Cái tên lão tứ Tề Kiệt này có tiền đồ nha, còn biết nắm bắt thời cơ châm ngòi lửa đó. Đáng tiếc chiêu này qua mặt được con cáo già Tề Bắc Thần thì hắn ta đã sớm trở thành người thừa kế Tề gia rồi.
“Nam tử hán đại trượng phu đừng bao giờ dùng miệng rồi mở mồm ra một cách thiếu thông minh như vậy.” Tề Bắc Thần chuẩn bị tiệc tẩy trần cho cô cái rắm. Hắn ta rõ ràng đang tìm cớ đi tìm hồng nhan. Không biết chừng một lát còn trực tiếp động dục giao phối với hồng nhan kìa.
“Cô dùng từ kiểu gì vậy hả?” Ưng Thừa Tướng đen mặt. Nó hiểu rõ kí chủ nhà nó rõ ràng hiểu ý nghĩa của mấy từ bản thân vừa độc thoại nhưng vẫn dùng. Đây chẳng khác nào chửi nam nữ chính là súc sinh hay sao.
“Im miệng. Phiền quá.” Thẩm Miên đưa tay xua xua giống như phủi bụi muốn đuổi cái hệ thống khỉ thối đi. Nó ở đây thật làm chướng mắt cô.
Tề Kiệt tay ở dưới bàn cung chặt thành quyền. Tề Lục Hề rõ ràng đang chửi hắn thiểu năng nhưng hắn không thể nào phản kháng được. Cha còn ở đây, hắn không thể nào gì khác ngoài nhẫn nhịn.
“Ngài Tề, vị này đây là?” Một vị tiểu thư không nhịn được hỏi. Cô đã để ý người này từ khi bước vào rồi, so với những nam nhân khác có phần hơi nhỏ con nhưng khí thế phát ra tuyệt đối không một nam nhân nào ngoài kia sánh bành.
“Ông Tề thật có nhã hứng, cảm ơn hôm nay lại mời chúng tôi xem hát ở Lạc Nguyệt Lâu.” Một tên thương nhân mặc trường bào xoay xoay chiếc nhẫn ngọc bích có khắc rồng trên ngón tay cái của mình, ánh mắt không hề che giấu ý tứ dơ bẩn đối với người đang hát trên sân khấu.
Tề Bắc Thần rõ ràng nhìn thấu ý đồ của tất cả người ở đây nhưng vẫn nở nụ cười thật tươi, giống như bộ mã quái với hai màu đen đỏ mà hắn ta mặc hôm nay vậy. Hắn tao nhã đứng dậy, tay cầm lấy ly rượu vang đưa lên chín mươi độ.
“Cảm ơn mọi người đã đến đây buổi dự tiệc này chào đón con trai cả của Tề mỗ.”
Tề Bắc Thần nở nụ cười muốn vỗ vai Tề Lục Hề tỏ vẻ tình cha con thắm thiết nhưng bị Thẩm Miên trực tiếp né đi.
Cô phủi phủi vai, bộ dạng đầy chán ghét.
Chết tiệt, tiệc này mà chuẩn bị cho cô mới lạ. Đây rõ ràng chỉ là cái cớ.
Tên Tề Bắc Thần này ngứa đòn rồi. Nói chuyện không nói còn bá cổ vỗ vai cô làm gì.
Hành động vừa rồi của Tề Lục Hề thật sự đã khiến Tề Bắc Thần phật ý. Hắn ta khẽ nhíu mày không hài lòng nhưng rất nhanh đã lấy lại nụ cười tươi đầy giả tạo.