Xuyên Nhanh: Chiếm Đoạt Nữ Chính
Cô cũng không thèm để ý. Hắn ta phật lòng thì liên quan quái gì đến cô. Cô đến nơi này vốn để làm hắn phật lòng mà.
Tề Kiệt thầm quan sát hai người liền nhếch mép. Hắn cứ nghĩ kẻ đi du học Anh quốc chắc chắn sẽ khôn quan lắm, không ngờ cũng chỉ có vậy. Đất Đài Xuyên này ai ai cũng muốn ôm chân nịnh hót cha hắn Tề Bắc Thần không ngờ bây giờ lại có người ôm vọng tưởng chống đối. Nhớ năm đó những kẻ chống lại cha hắn đều đã bị giết một cách thê thảm, máu họ nhuộm đỏ cả sông Hà Giang.
Thẩm Miên nhếch môi lắc đầu nhẹ đầy khinh thường. Hành động này của Tề Kiệt thật sự muốn qua mặt được cô sao. Chỉ là trò vặt vãnh của trẻ con làm cô chướng mắt.
“Hóa ra đây là đại thiếu gia, thất kính, thất kính… không hổ là hổ phụ vô khuyển tử.”
Cô nhìn tên thương nhân mặc trường bào vừa béo vừa lùn, đầu lại hói, khi hắn cười đến cả con mắt cũng không thấy thì nhíu mày. Kẻ xấu không có tội, kẻ đã xấu xì còn làm điều ác tuyệt đối đáng chết.
Thương nhân buôn chè sao. Chỉ sợ thứ chè họ buôn còn có thể đốt cháy để phê pha đưa cả làng lên đỉnh.
Thẩm Miên nhìn gã đó đưa ly rượu lên mời mình chỉ muốn đưa chân đạp cho tên đó một cái. Mà cô trước nay có sợ ai đâu mà không dám đạp.
“Tôi không phải hổ, tôi là rồng.” Cô nói rồi liền đưa đôi chân vừa dài vừa thẳng của mình lên co lại lấy tư thế, miệng nhếch mép vô cùng quỷ dị cùng với động tác đạp thẳng chân.
Mọi người chưa hết bàng hoàng đã thấy tên thương nhân béo bay bổng một đoạn rồi trực tiếp đáp trên chiếc bàn tròn bày đầy thức ăn và rượu gần đó khiến chiếc bàn gãy đôi.
Thẩm Miên bắt chéo chân, tay nhanh chóng lấy khăn tay trên ngực lau giày làm bộ dạng vô cùng tiếc nuối. Do tên đó qua mập thôi, nếu không cô còn có thể cho hắn bay cao bay xa hơn nữa.
Tên thương nhân nằm lăn lóc ôm lấy cơ thể rên lên một hồi đau đớn cũng bò dậy trước tiếp chửi thề một tiếng.
“Khốn khiếp.” Hắn ta chỉ dám chửi thầm trong miệng rồi bò dậy cố gắng nuốt cái ấm ức này mà tiếp tục nịnh hót. Ai biểu kẻ ra tay với hắn là đại thiếu gia Tề gia. Hãy nhìn xem, tên nhóc đó làm như vậy mà Tề Bắc Thần không một chút tức giận đã thấy được Tề Bắc Thần xem trọng người con cả này thế nào. Có câu đánh chó phải nhớ mặt chủ, hắn không thể ở trong tình huống này mà ra tay với thằng nhóc khốn khiếp Tề gia được.
“Tề đại thiếu gia thật lợi hại… Ngài Tề ngài xem đại thiếu gia võ công thật cao cường lại vừa đi du học về đúng là văn võ song toàn.”
Thẩm Miên: “Chướng tai.” Để cô xem hắn còn cười và nịnh hot được nữa không.
Cô đứng dậy đi về phía tên thương nhân nở nụ cười thật tươi đầy quỷ dị. Sau đó lại xem hắn như trái bóng trực tiếp đá sang cho Tề Kiệt.
Tề Kiệt nhìn thân hình to béo tròn trịu kia bay về phía mình liền cau mày trực tiếp đứng bậc dậy đưa chân đá vào đỉnh đầu của tên thương nhân.
Mọi người xung quanh: “…” Huynh đệ nhà này cũng thật biết chơi. Ngài Tề, ngài đừng ngồi đó chỉ để xem có hay không.
Tề Bắc Thần nhìn tên thương nhân bị đá qua đá lại mắt cũng không chớp lấy một cái. Mạng người trong mắt hắn ta chỉ là thứ như cỏ rác. Huống hồ tên thương nhân kia cũng không phải loại quan trọng gì ở đất Đài Xuyên này. Chỉ là tên nịnh hót chuộc lợi cho bản thân một cách hèn hạ đáng chết. Nói gì đến việc hắn ta cũng muốn cho mọi người biết thứ Tề gia không thiếu nhất chính là nhân tài.
Thẩm Miên nhìn động tác của Tề Kiệt liền nhếch môi. Xem ra không phải là tên chỉ biết cùng miệng, cú đá vào đỉnh đầu của Tề Kiệt chỉ một cước đó thôi đã trực tiếp tiễn tên thương nhân lên đường ngắm gà thỏa thân.
Cô nhìn thấy thi thể hắn ta bay về phía mình liền lách người né đi rồi nhẹ nhàng làm động tác chữ thập. Dù sau cũng là một mạng người nhưng mạng kẻ này thật đáng chết.
Chúa sẽ tha thứ cho hành động của Tề Kiệt thôi, cô vô tội chúa có thể nhìn thấy mà.
Ứng Thừa Tướng: “Kẻ đáng tội nhất là cô thì có.” Hành động kí chủ sao có thể man rợn như vậy. Còn tỏ ra vô tội nữa chứ. Có quỷ mới tin cô vô tội.
Thẩm Miên chề môi, khẽ nhún vai rồi quay lại chỗ ngồi.
“Sao lại giết hắn?” Tề Bắc Thần cả người dựa vào lưng ghế, tay đan lên bụng khẽ nhắm mắt.
“Kẻ đáng chết tuyệt đối không thể sống.” Thẩm Miên nhìn chăm chăm vào cổ Tề Bắc Thần một cách quỷ dị. Cô có nên đâm vào đó một nhác không.
Ứng Thừa Tướng nghe xong trực tiếp run cả người. Chỉ có đều giờ phút này nó nên giả chết thì hơn, đứng ra khiêu khích chỉ sợ vị này sẽ giết nam chính thiệt.
Nhưng suy đi tính lại ở thế giới này cô không cần bảo vệ nữ chính, cũng không cần bảo vệ nam chính. Cô chỉ cần làm họ đau khổ thì ngu gì không ở lại chứ.
Ứng Thừa Tướng nghe xong liền thở ra một hơi. Kí chủ của nó mạch não không được bình thường. Không được khiêu khích kí chủ, không được khiêu khích kí chủ, không được khiêu khích kí chủ… đều quan trọng phải nói ba lần.