Xuyên Thành Linh Miêu, Ta Trở Thành Linh Vật Của Vương Phủ
Hạ Nhược Vũ là một sinh viên khoa kinh tế, đầy đủ ba chữ tế.
Vì một lần đi xe bất cẩn, y đã sát hại một con mèo nhỏ. Lại vì một lần bất cẩn, cái mạng nhỏ của y cũng không giữ được nữa.
Bản thân y thầm mắng chửi, y chỉ vì băn khoăn chuyện con mèo đó mà lại chết. Cảm thấy bản thân thật không bình thường tý nào. Hay là do linh hồn con mèo đó về đòi mạng?
Mông lung giữa một trốn không gian vô định, Hạ Nhược Vũ ngắm nhìn trong vô vọng. Bỗng một lực hút từ phía nào đó đã khiến y bị cuốn theo. Y hét lên xin tha.
” Aa, ta xin lỗi mà, xin lỗi vì đã nói xấu mi mèo con ơi! Ngươi ta cho ta có được không, ta đã chôn cất ngươi đàng hoàng rồi mà nên đừng kéo ta nữa. Ta xin lỗi ngươi mà!”
Nhưng đáp lại y chỉ là tiếng vọng lại những lời bản thân nói. Ngay sau đó hố đen đã hút sạch linh hồn y vào trong.
Hạ Nhược Vũ giật mình, y mở mắt ra nhìn mọi thứ xung quanh.
” Quái lạ, mình nhìn được mọi thứ xung quanh sao? Sao mọi thứ lại to lớn đến vậy?”
Y quay đầu nhìn thử xung quanh, lại giơ tay lên nhìn.
” Gì vậy? Tay của ai vậy? Sao mình lại như thế này?”
Hạ Nhược Vũ nhìn lại thật kĩ những gì xung quanh bản thân.
Xung quanh y là một vùng bụi rậm rất lớn. Bên trên trời đã tối nhưng mắt y vẫn nhìn rất rõ. Tiếng hô hét vang lên khiến bản năng của cơ thể y nhập vào run lên.
” Cơ thể này bị gì vậy? Đang chạy trốn thứ gì sao?”
Y lại nhìn xuống bản thân, phía bụng và cánh tay trái của y có những vệt máu rất lớn. Lông thì xù xì bẩn thỉu, còn dính cả bùn đất lên nữa.
Khoan đã, lông? Y không phải biến thành con vật gì có lông đấy chứ?
” Aa, cái gì vậy? Rốt cuộc mình là ai vậy chứ? Không, là mình biến thành con gì mới đúng!”
Gần đó tiếng người nói chuyện càng lớn hơn, tiếng loạt soạt của cây cối càng khiến tim y đập nhanh hơn. Cơ thể Hạ Nhược Vũ run lên từng đợt.
Bản năng của y nói rằng y phải chạy, chạy thật nhanh nếu không đám người này sẽ bắt lấy y mất.
Đúng như bản năng kia, đám người đã đã lục tìm đến chỗ y. Hạ Nhược Vũ dùng hết sức bình sinh bật lên tận cao rồi chạy vụt đi.
Đám người kia nghe tiếng liền quay đầu lại, tên cầm đầu hô to: ” Nó kia rồi, đuổi theo nhanh lên!!”
” Không được để nó thoát, chủ tử muốn bộ lông của nó. Ai bắt được liền có thưởng!”
Hạ Nhược Vũ nghe được mà rùng mình, y chạy thật nhanh, thật nhanh hòng thoát khỏi đám người đó.
Nhưng sức vật không bằng sức người, huống hồ y còn đang bị thương. Sức chạy ngày một giảm đi, tầm mắt phía trước mờ đi.
” Chết tiệt, không còn sức nữa rồi.”
Hạ Nhược Vũ dùng hết sức bình sinh mà chạy, bỗng tai y truyền đến một tiếng động. Là giọng của một nam nhân, tiếng đó chắc rất gần.
Y chạy nhanh hết sức có thể mà chạy về hướng nam nhân kia.
” Nhanh lên, con mèo đó chạy về hướng kia rồi!”
Đám người phía sau càng đuổi sát. Hạ Nhược Vũ đành cố hết sức, y bật lên thật xa bay đến chỗ nam nhân kia.
Nam nhân nghe tiếng động phía sau lưng, cảnh giác quay ra nhìn. Một thứ gì đó bay bụp vào người hắn thở hổn hển. Sau đó liền ngất đi vì đuối sức và vết thương trở nặng.
” Gì vậy? Sao thứ này lại bay về đây? Là của ai sao?”
Nam nhân thắc mắc, đám người kia cũng đuổi đến nơi. Hắn hiểu tình thế hiện tại, liền giấu Hạ Nhược Vũ vào ngoại bào của mình. Thản nhiên như chưa có gì sảy ra.
” Các hạ, không biết các hạ có thấy một cái bạch tiểu miêu vừa chạy qua đây không?”
Tên cầm đầu cần theo cây đuốc sáng lên tiếng, hắn nhìn t phục mà người đối diện mặc. Chất liệu không phải đồ thường đi, chắc chắn không phải dạng thường dân dễ bắt nạt.
Nam nhân quanh tay sau lưng, lạnh lùng nhìn đám hạ nhân mặt mày nhăn nhó thở.
” Bổn vương không thấy thứ nào như vậy. Các ngươi đêm hôm đi vào khu rừng thuộc đất nhà ta như này là muốn chết sao?”
Đám hạ nhân nghe người kia xưng ” Bổn vương” mà giật mình. Vội quỳ xuống van xin.
” Xin vương gia tha tội, tiểu nhân có mắt như mù. Cái này là mệnh lệnh của chủ tử ta, ta khó có thể làm trái. Ta… ta cũng không biết đây là nơi của ngài nên đã tùy tiện đi vào. Xin cường gia tha mạng!”
” Xin vương gia tha mạng!”
Đám hạ nhân kia quỳ rập xuống xin tha. Ai trên đời lại không biết vị vương gia khó tính khó chiều này cơ chứ? Không vừa lòng liền một lời muốn giết luôn.
” Các ngươi là người của ai?”
” Bẩm… bẩm vương gia, chúng tiểu nhân là người của Nhật Minh phủ. Chúng tiểu nhân phụng mệnh của Vũ tiểu thư đi bắt một con mèo trắng ạ.”
Vị vương gia kia nghe vậy mà nhíu mày. Hắn cảm thấy như con vật trong lòng mình đang cựa quậy.
Tay áo phất phới, vương gia kêu mấy tên đi rời đi trước khi hắn lấy thủ cấp từng người. Đám hạ nhân nghe được liền ba chân bốn cẳng chạy chối chết.
Hắn lại thò tay vào trong áo lôi ra con vật mà đám hạ nhân kia mang ra. Săm soi kĩ một chút.
Đang định vứt đi thì thủ hạ của hắn đi đến, khom lưng chào.
” Bẩm vương gia, bên phía tửu lâu có chuyện cần bàn ạ.”
Duật Vân nhìn hắn, lại ném cho y Hạ Nhược Vũ đang thoi thóp. Hắn lại bảo.
” Hôm nay ta không có hứng. Ngươi nhìn rồi sửa soạn cho cái vật này tốt một chút. Ta có hứng thú rồi.”
Tên thủ hạ nghe mà không bất ngờ. Vương gia của hắn vốn tính tình thất thường, lại chẳng có bao nhiêu hứng thứ với chuyện bên ngoài. Nay lại muốn nuôi một cái tiểu miêu cũng không có gì là lạ.
” Vâng, thuộc hạ sẽ nói lại với bên đó. Vậy còn cái này, nếu rửa ráy cho nó rồi thủ hạ nên để nó ở đâu đây?”
Duật Vân rời đi, trước đó còn không quên quăng cho tên kia một câu: ” Phòng ta.”
Thủ hạ nghe vạy lập tức làm theo. Mà Hạ Nhược Vũ lúc này cũng đang mơ màng, y có nghe thoáng qua vài câu trong cuộc trò chuyện nhạt nhẽo này. Nhưng vì mệt quá nên y chẳng thể gượng nổi, trực tiếp xịu lơ trên tay tên thủ hạ.