Chương 9 Trảm Yêu: Ngươi chính là hung thủ

Hắn gọi chủ quán đến, hỏi:

“Ngày mai chúng tôi còn phải lên đường, ai rảnh đi lung tung.”

Vũ Đại Xuyên quan sát ba người, trừ gã đầu trọc có vẻ đặc biệt, hai người còn lại không có gì khả nghi.

Người đứng đầu là một hán tử đầu trọc, cao lớn, hai người còn lại trông rất bình thường, ăn mặc như thường dân.

“Võ giả cửu phẩm mà làm phu xe, các ngươi buôn bán lớn thật đấy.”

Lúc thì ngơ ngác nhìn quanh, lúc thì chậm rãi tiến về phía trước.

Mã Dung vô thức siết chặt áo khoác.

Vân Khuyết nói với huyện lệnh:

Có chủ quán làm chứng, ba người này không có khả nghi.

Mục Thanh Dao đi tới miệng giếng, nhìn xuống.

Nhưng nếu bị hơn trăm người vây công thì võ giả cửu phẩm cũng có thể gặp nguy hiểm.

Sắc mặt hắn ta trở nên khó coi, lộ vẻ ảo não.

Võ giả cửu phẩm tuy mạnh, một người có thể đánh bại mười, hai mươi người.

Vân Khuyết chỉ nói có manh mối về hung thủ chứ không nói hung thủ là người hay yêu.

Trần viên ngoại nín khóc, Ngưu Bất Tài run rẩy, Vũ Đại Xuyên nhíu mày như cảm nhận được nguy hiểm.

Vũ Đại Xuyên biết rõ thực lực của Vân Khuyết.

Vũ Đại Xuyên theo sát phía sau, vừa vào cửa đã tóm lấy chủ quán, hỏi han những vị khách gần đây. Hắn được biết chỉ có ba vị khách, đến trấn Tàng Thạch từ vài ngày trước.Nghe nói chỉ có ba người, Vũ Đại Xuyên an tâm, sai người bao vây khách điếm, sau đó bảo chủ quán gọi ba vị khách kia ra.

Vũ Đại Xuyên cũng là võ giả cửu phẩm, lại có hơn trăm nha dịch, cho dù đối mặt với ba võ giả cửu phẩm cũng không sợ, huống hồ còn có Vân Khuyết.

“Quan gia có chuyện gì? Chúng tôi là lương dân, đến đây buôn bán nhỏ.” Hán tử đầu trọc nói.

Đang lúc băn khoăn, hắn thấy Vân Khuyết đột nhiên tung một cước về phía người đàn ông bên trái.

Dù sao khám nghiệm tử thi chỉ là nghề phụ của hắn, nghề chính là săn yêu!

Vân Khuyết quan sát khách điếm, bước vào.

Vân Khuyết nói như đùa, nhưng Mục Thanh Dao nhìn vào mắt hắn, thấy rõ sát ý ngập tràn.

Mã Dung nghe vậy lập tức liên hệ hai vụ án, tức giận, lập tức gọi cả ba ban nha dịch trong huyện nha, cộng thêm quân binh đóng trong trấn, tổng cộng hơn trăm người.

“Chính là nơi này.”

Người này bị đá lùi mười mấy bước, sau đó mới đứng vững.

Vân Khuyết cười khẩy:

Chương 9 Trảm Yêu: Ngươi chính là hung thủ

“Đúng vậy, chúng tôi buôn bán nhỏ, vất vả lắm.”

Võ giả cửu phẩm rèn luyện thể phách, khí huyết, thể lực hơn người…

“Đêm qua các ngươi đi đâu?” Vũ Đại Xuyên trầm giọng hỏi.

Vũ Đại Xuyên có tu vi.

Nhưng hôm nay thì khác.

Hồn ma vừa xuất hiện, mọi người xung quanh giếng nước đều cảm thấy lạnh lẽo.

Mục Thanh Dao dùng thiên phú, giao tiếp với oan hồn, mượn chút linh trí còn sót lại, tìm kiếm tung tích hung thủ.

Nàng vận dụng thiên phú, rất nhanh tìm thấy một hồn ma dưới đáy nước và kéo lên.

Vũ Đại Xuyên khó xử.

Hắn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy người đàn ông kia nhanh chóng nâng chân đỡ, dùng đầu gối chặn một cước của Vân Khuyết.

“Chúng tôi không đi đâu cả, ở trong khách điếm. Chủ quán có thể làm chứng.” Hán tử đầu trọc đáp.

Vân Khuyết nói có manh mối, Mã Dung tất nhiên tin tưởng.

Ngay cả khi đối mặt yêu vật mạnh mẽ như Bình Sơn Quân, hắn vẫn mang dáng vẻ lười biếng.

Chủ quán là một lão già, bị đám nha dịch dọa sợ, vội vàng nói:

Hắn là võ giả cửu phẩm, tuy cảnh giới không cao nhưng ở nơi nhỏ bé như trấn Tàng Thạch thì đủ để làm bộ đầu.

Người này đội mũ rơm, ăn mặc như phu xe, dáng người gầy gò.

“Bọn họ tối qua có ở trong khách điếm không? Nếu không nói rõ ràng, hãy theo ta về huyện nha.”

Không cần tra hỏi, chỉ một cước đã khiến đối phương lộ tẩy.

Hắn quát lớn: “Võ giả cửu phẩm giả mạo phu xe, các ngươi có ý đồ gì? Bắt lấy!”

Tiêu gia lão điếm.

Hồn ma lang thang, cuối cùng dừng trước một khách điếm duy nhất trong trấn.

Cao tay!

Một cước này mà đá trúng, người thường cũng mất mạng!

“Hung thủ giết người có thể chính là kẻ gây rối huyện nha, khiến đại nhân ngã vào hầm cầu. Giờ có chút manh mối, mong đại nhân phái người theo ta điều tra cho rõ.”

Vừa rồi hắn dùng lực đạo của cửu phẩm, người thường không đỡ nổi.

Hai người còn lại cũng lên tiếng.

Mấy ngày qua, nàng chưa từng thấy Vân Khuyết như vậy.

Mục Thanh Dao gật đầu với Vân Khuyết, ra hiệu oan hồn đã xuất hiện, có thể tìm hung thủ.

Vân Khuyết đi bên cạnh Mục Thanh Dao, mọi người trong huyện nha đều giữ khoảng cách với hai người, không ai dám tới gần.

Khách điếm này không lớn, chỉ là một tiểu viện, tổng cộng mười mấy gian phòng.

Vũ Đại Xuyên nghe vậy, thầm khen trong lòng.

Một hồn ma nữ lang thang trên đường.

“Bọn họ luôn ở trong khách điếm, tôi có thể làm chứng.”

Không lâu sau, ba vị khách ra khỏi khách điếm, đứng trong sân.

Nàng cảm nhận được phẫn nộ trong lòng hắn.!